Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 42




Hai người Mễ Lạc Tranh hoang mang đi theo chưởng qủy lên lầu tám,vừa tới nơi đã thấy tiểu Quân Cửu ngồi ở bàn gần lan can vui vẻ gặm đùi gà.

Yên vị cùng nhau dùng cơm,tiểu Quân Cửu đang ăn đột nhiên buông đũa lớn tiếng nói

"Tiểu nhị ,lấy cho ta thêm một phần canh gà hầm và một giò heo bát bảo nữa"

"Vâng" tiểu nhị đứng chờ ở dưới cầu thang vọng lên.

Mễ Lạc Tranh khẽ lắc đầu cười mỉm ,trong lòng không khỏi vui vẻ rằng con của mình ăn uống thật tốt.Thức ăn nóng hổi được mang lên,tiểu Quân Cửu hai tay hai món,ăn liên tục chẳng mấy chốc toàn bộ đã nằm gọn trong bụng bé con.

Ngồi chờ thêm một lát,cũng sắp tới thời gian biểu diễn rồi.Những khách mời đặc biệt có thế lực hoặc con ông cháu cha mới vinh dự được Bách Bảo Trai mời lên trên này "đứng" chiêm ngưỡng.

Không sai,chính là bắt buộc phải đứng xem.Bất kì ai cũng không được ngồi xuống,cho dù người tới là hoàng đế Vũ Quốc cũng không ngoại lệ.

Trong khi mọi người đang cùng nhau tất bật lên lầu,thì dưới đại sảnh tửu lâu lại tràn ngập khóc than

Chưởng qũy và thê tử không ngừng đi vòng quanh,khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng xem xét hai thằng con trai "béo" của mình

"Huhu...đau qúa...phụ thâ...thân hài nhi đau qúa..."

"Con nữa...nó..nó đánh con và đại ca...huhu. "

"Là tên súc xinh nào đánh các con ra nông nổi này chứ" Mẹ hai tên nhóc quan tâm nhỏ giọng hỏi,vừa nói vừa xoa nhẹ lên mặt vết thương, mong bớt đau phần nào.

Tên nhóc đại ca khuôn mặt vốn đã béo ú,nay lại sưng gấp nhiều lần.Làn da trắng béo đầy vết chân nhỏ tím bầm,đệ đệ cũng không khá hơn là mấy.

"Ô ô hài tử bé bỏng của ta...rốt cuộc là tên ác nhân nào đánh con ta chứ......"

"Mẫu thân... hức..."

Ba người ôm nhau khóc than một trận,làm người đi đường và khách nhân cứ liên tục chỉ trỏ nhòm ngó.

Mà chưởng qủy lại là kẻ thích sĩ diện,gã nhíu mày quát lớn "Đủ rồi,mất mặt nãy giờ chưa đủ hay sao?"

"Ô.. ô lão gia...người phải đòi lại công bằng cho hài tử đáng thương của thiếp..." Bà ta vừa ôm con khóc vừa nhìn gã mà cáo trạng.

Chưởng qủy nắm lấy tay vợ mình nhẹ nhàng vỗ, biểu ý an ủi"Nàng yên tâm ,chỉ cần để ta gặp được tên ác nhân đó nhất định rút gân sẻ thịt nó cho nàng hả giận,còn phải phế bỏ tứ chi lột da phụ thân nó vì tội không biết dạy dỗ."

"Ừm là chính miệng lão gia người hứa với thiếp và con đấy"

"Ta biết..."

Nge được lời đảm bảo sẽ " trả thù" cho con,bà ta liền vui vẻ,nhu thuận ôm lấy vòng eo béo tròn của lão.

Kiếm Trì Uyên lúc này đang ngồi trên đỉnh Bách Bảo Trai ngắm pháo hoa,bỗng nhiên ngứa mũi hắt xì một cái.

Rốt cuộc là kẻ nào nhắc đến y vậy?

Đám người hoàng tộc và khách nhân tới đây vô cùng ngạc nhiên,chẳng phải quy tắc nơi nơi này trước giờ chưa từng có ngoại lệ mà ,đúng không?

Vậy tại sao ba người kia lại được ngồi ăn bánh uống trà,trong khi bọn họ đường đường là hoàng tử vương gia vẫn phải đứng? chẳng lẽ là đệ tử tiên môn? Hay lão quái vậy ngàn năm nào đó ngoài kia dùng thuật "trú nhan?"

Mặc dù chưa biết lí do tại sao,nhưng có thể khiến Bách Bảo Trai phá vỡ quy tắc cũng đủ hiểu là không đơn giản rồi.

Qủa không hổ danh là "Bách Điểu Vạn hoa" triệu người mong chờ,sinh động rực rỡ vô cùng.Màn biểu diễn ấy khiến Mễ Lạc Tranh mở rộng tầm nhìn,khen không ngớt miệng.

Hoá ra tu tiên có thể làm những thứ gần như không thể này,chẳng trách nhà nhà đều muốn gia nhập tiên môn.Thay đổi cuộc sống của chính bản thân và gia đình.

Chiêm ngưỡng song thì tất cả cùng nhau xuống lầu,riêng bọn người Mễ Lạc Tranh thì nán lại ngắm trời đầy sao thêm chốc nữa.Mất một lúc lâu mới khoan thai chậm chân đi xuống.

Vừa tới phía cuối cầu thang thì một đạo âm thanh chát chúa của trẻ con vang lên

"Mẫu thân,là nó kìa.Chính nó đã đánh con và nhị đệ" tên béo lớn giơ cánh tay đầy thịt chỉ về phía bọn họ,trông điệu bộ huyênh hoang đắc ý mà to mồm cáo trạng.

Cũng phải thôi,nơi này là nhà của chúng nó mà,còn sợ phụ thân thằng nào nữa?

"Tiểu tử thối,mày chết chắc rồi?" tên béo lớn xiết chặt tay gằn giọng,trừng mắt nhìn Kiếm Quân Cửu "Các ngươi sao còn đứng đó?còn không mau xông lên đánh chết thằng nhóc đó cho ta!"

"Vâng"

Lời tên nhóc cũng khá có quyền uy,vừa dứt câu bọn họ liền rút kiếm ,sắp xếp đội hình chuẩn bị sông lên.Xem ra bình thường "chưởng qủy" rất cưng chiều nó nhỉ?

Mễ Lạc Tranh cho tay ra sau lưng,định lấy roi từ không gian giới chỉ ra ngoài thì bàn tay bất chợt bị nắm lấy.

Cậu cúi đầu ngó xuống thì nhận được nụ cười mỉm,tràn đầy ý tứ khinh thường của bé con "Giải quyết đám súc xinh đó một mình con là đủ rồi"

Tiểu Quân Cửu nhón nhẹ người nhảy lên,ngồi vững trên khung vịn cầu thang mà thoải mái đung đưa hai chân,ngữ điệu tựa hồ rất không vui "Chưởng qủy à? ngươi tốt nhất nên cho ta một câu trả lời hợp lí.Bằng không thì..." nói tới đây thì tạm ngưng,đưa mắt nhòm ngó xung quanh song lại nói tiếp " Cái tửu lầu nát này đóng cửa được rồi đấy"

Tên béo đại ca kia thấy bé chẳng những không hề sợ hãi, mà còn giở giọng uy hiếp cha nó nữa chứ? tức qúa mà.

"Tiểu tử,từ lúc đánh tao là mạng mày coi như chấm dứt rồi.Không kịp đợi tao đi tìm mày đã vội vã chạy tới đây nộp mạng rồi à? hahaha..."

"....." Quân cửu thờ ơ nhìn nó điệu bộ giống như chẳng hề quan tâm lời nó nói vậy.

Tên béo càng nhìn càng thấy chướng mắt,lão tử đe doạ nhiều như vậy mà ngươi còn không sợ à?

Được thôi,nếu đã vậy đừng trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ,nó nhấc tay phải dơ lên cao đang định gạt xuống ,thì bất chợt một lực đạo cực mạnh giáng lên giữa lưng ,khiến đó té xấp xuồng nền.

Cả người đau điếng mà lăn qua lăn lại,tên đệ đệ hoảng hốt chạy lại đỡ lấy đại ca mình.Ba mẫu tử bọn họ vô cùng ngạc nhiên,trợn trừng mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào gã.

Nhưng chưởng qủy chỉ đơn giản nhanh chóng nhìn lướt qua họ mà thôi ,gã vội vã chạy lên cầu thang tới trước mặt Quân Cửu thì đột ngột qùy xuống dập đầu,cả người hơi run vì sợ hãi,"Kiếm...Kiếm công tử hồng phát từ bi...rộng lượng khai ân mà tha...tha cho hai nhi tử bồng bột của ta,chúng..chúng chỉ đơn giản là còn nhỏ chưa hiểu chuyện mà thôi!"

"Ồ,vậy ý ngươi là muốn ta im lặng chịu nổi nhục này?" tiểu Quân Cửu lạnh nhạt cúi đầu nhìn gã.

"Không....không...công tử thảo...thảo dân...ý của thảo dân là--"

Gã chưa kịp dứt câu thì tiểu Quân Cửu đột nhiên xuất hiện trước mặt,nhấc bàn chân nhỏ mà đạp lên vai áo chà mạnh.

"Ngươi nói đúng,ta nên rộng lượng bỏ qua cho hai đứa nó"

"Nhưng đế hài ta bẩn rồi,chưởng qủy ngươi...dùng miệng làm sạch đi"

Chưởng qủy béo nge song thì đột nhiên thở phào nhẹ nhõm,nhưng trong lòng vô cùng hối hận,nếu như mình đến sớm hơn ngăn nhi tử lại có phải sẽ không đến mức này? nhưng cũng còn may,liếm đế giày là nhẹ rồi.Liếm một lần,chịu nhục một lần thì coi như song.Bằng không nếu để việc này tới tai Kiếm Trì Uyên...chỉ sợ cả gia đình hắn không còn người sống nữa.

Hai tay gã chụm lại ,khẽ nâng hài tiểu Quân Cửu lên " liếm " trọn đế giày bé.Tầm hơn chục cái,mãi đến khi thấy lớp đế trắng ẩn sau lớp đất bẩn thì ra hiệu ngưng lại.Lần nữa để lên vai áo gã chà mạnh.

Khuôn mặt bình thãn như chưa hề xảy ra chuyện gì,nhưng sâu trong ánh mắt lại tràn đầy ý cười.Tâm trạng Kiếm Quân Cửu giờ đây vô cùng vui sướng,hoá ra cảm giác đạp đầu xỉ nhục kẻ khác là như thế này sao?

Cái cảm giác uy hiếp,nhìn người khác sợ hãi mà run rẫy thật muốn ngừng mà không được.

Cha luôn dạy bé đạo lí rằng "người không phạm ta ,ta không phạm người" ,điều cha dạy bé hiểu hết đấy,nhưng không muốn tuân theo thì làm sao bây giờ?

Không thích nhưng sẽ luôn lắng nge,không bao giờ cải lại những điều cha dạy.

Cha muốn Kiếm Quân Cửu bé trãi qua một tuổi thơ vui vẻ,vô tư không âu lo phiền muộn mà lớn lên. vậy thì xin lỗi phải làm cha thất vọng rồi.

Bé không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy sảng khoái khi hành hạ người khác như vậy,phải chăng đó chính là bản tánh trời sinh mà thế nhân đồn thổi?

Trời định Kiếm Quân Cửu không thể lương thiện đúng không?

Mễ Lạc Tranh đứng bất động như trời trồng,không dám tin tưởng nhìn một màn này, trong lòng tràn ngập sợ hãi.Khoé môi run lẫy bẫy "Đứa trẻ này thật sự là tiểu Cửu ngoan ngoãn nge lời của cậu?"

"Mới năm tuổi đã ngoan độc như vậy thì lớn lên sẽ thế nào đây?"

Cố gắng dạy dỗ,mong muốn nó lớn lên thành tài nhưng hiện tại là như vậy sao?

Rõ ràng cậu và sư tôn không hề dạy nó những điều này mà?

Chẳng lẽ là con của Kiếm Trì Uyên bắt buộc phải làm "ác nhân" sao?