Xuyên Nhanh: Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không - Chương 101: Ngăn cản anh trai nữ chính hủy diệt thế giới (35).




Đêm đen vắng lặng, không một tiếng động. Mọi thứ yên tĩnh đến đáng sợ. Thi thoảng lại có tiếng nước chảy ọc ọc...

Nghe cực cực kì kinh dị!

Giống giống tiếng nước chảy pha lẫn với âm thanh xì xà xì xồ.

Hu hu hu, hãi hùng quá đi!

Tịnh Hề run rẩy cuộn mình vào chăn. Chỉ để lộ ra vài sợi tóc mềm. Một lọn tóc vàng bị cuốn vài vòng lên móng vuốt sắc đen. Lạc Cẩm Tu liếm môi, quận quận từng sợi tóc của cô vào móng tay mình, hơi thở của anh lúc này rất nhẹ, nhẹ đến mức người thường không sao cảm nhận được.

Dị âm ọc ọc kia càng trở nên rõ ràng. Không biết có phải ban sáng gặp hơi nhiều chuyện không mà Tịnh Hề lại liên tưởng...

Đằng sau cô là một con ma.

Ôi, con ma a a a!!! ?

Oa oa oa!

Trông cô nhóc nằm trên giường đầy sợ hãi các thứ, Lạc Cẩm Tu nghiêng đầu, khí thế trên người thay đổi. Con mắt máu đầy tàn bạo nhìn quanh khắp phòng ngủ. Ngay tức khắc, tiếng ọc ọc dần dần nhạt đi, rồi hoàn toàn biến mất. Sự âm u ban nãy trở về bình thường. Ánh trăng sáng rọi qua cửa sổ, trả lại khung cảnh bình yên.

"Anh Cẩm Tu?" Tịnh Hề khe khẽ mở miệng...

Lạc Cẩm Tu còn ở đây không đấy?

Sao cô thấy tất cả mọi vật quanh mình bỗng trở nên lạnh lẽo thế?

"Anh vẫn ở đây." Lạc Cẩm Tu nhấc bàn tay đầy móng lên, vỗ vỗ nhẹ vào chăn: "Ngay cạnh em, đừng sợ."

Tịnh Hề:"..." Ai sợ?

Bảo bảo sao có thể sợ chứ!!!

Chỉ là đêm nay có chút kì dị thôi mà.

"Em không sợ." Tịnh Hề phủ nhận. Lạc Cẩm Tu nghe vậy, cảm thấy thật buồn cười...

Thế vừa rồi là ai run run???

"Ừ, em không sợ. Mau ngủ đi."

Có Lạc Cẩm Tu ngồi bên, Tịnh Hề cũng yên tâm hơn phần nào. Thời gian chưa trôi được bao lâu, cô đã nhắm mắt ngủ ngon rồi. Cảm nhận hơi thở đều đặn từ bé con truyền đến, Lạc Cẩm Tu mở đôi mắt đỏ tươi ra, sự khát máu điên cuồng tràn lan. Ba ngàn tóc đen dài phủ lên nệm ga, quyện lẫn cùng với những sợi tóc hoàng kim của tiểu thiên sứ. Anh liếm liếm khoé miệng, đan tóc hai người vào nhau, động tác yêu thương, quấn quýt.

"Ngươi không mau ra đây đi? Muốn chết à?" Tiếng anh vừa dứt, thanh âm ọc ọc ma quỷ ban nãy lại tiếp tục kêu. Lạc Cẩm Tu cười dịu dàng, kéo Tịnh Hề vào lồng ngực. Tóc dài của anh lướt qua gò mềm mại của cô, chọc cho gương mặt bé nhỏ xinh đẹp kia nhăn lại. Tịnh Hề dụi dụi vào ngực anh vài cái, an tâm khò khò.

Hi hi hi, yêu ghê cơ.

Bốn mặt tường của căn phòng chợt đổ đầy máu tươi, mùi tanh lòm thoang thoảng. Lạc Cẩm Tu kéo chăn lên, che người trong lòng lại. Anh ngẩng đầu, tủm tà tủm tỉm cười, nhìn lên trần nhà, hạ thấp giọng: "Nói nhỏ thôi. Vợ ta đang ngủ."

Bãi máu dính trên trần dừng lại, chuyển động nhẹ nhàng. Một lúc sau, hình mặt người hiện ra. Nó không có mắt mũi, trên mặt điểm vài lỗ sâu. Quỷ máu đỏ ngoác cái miệng: "Đại nhân, xong việc rồi ạ."

"Giải quyết hết những kẻ đó chưa?"

"Rồi, rồi, thưa ngài. Chúng ta đều vì ngài mà tận tình cống hiến..." Giọng nói quỷ máu đỏ dần dần biến đổi, trên tường bèn hiện thêm hàng đống cái mặt khác. Bọn chúng đều đồng thanh gào: "Lucifer đại nhân, vì ngài cống hiến."

"Nhỏ mồm thôi." Lạc Cẩm Tu hừ lạnh, không thấy bé con đang ngủ à?

"..." Quỷ không thích ăn cẩu lương đâu.

"Đại nhân, thế ngài còn việc gì phân phó không ạ?"

Tay Lạc Cẩm Tu vuốt cằm, ánh mắt đầy suy tư nhìn Tịnh Hề...

"Ngươi gây thêm mấy chuyện cỏn con nữa đi. Không nên tùy tiện giết thêm ai nữa. Đợi lệnh của ta."

Bé con có vẻ không thích máu me.

Chắc thủ pháp của anh khiến em ấy ghê rồi.

Không nên, không nên.

"Vâng, đại nhân...Thế..." Đám quỷ nhao nhao hẳn lên, những gương mặt máu hưng phấn lắc lắc, tiếng kêu của chúng thực đói khát. Lạc Cẩm Tu móc dưới nệm con dao hoa quả, cắt nhẹ đầu ngón tay. Một giọt máu chảy ra, lơ lửng trên không trung. Năm sáu cái mặt quỷ tụm lại, thè lưỡi ra tiếp đón lấy giọt máu đó. Cười khà khà thoả thích.

Máu của đại nhân...

Nguồn sức mạnh tối thượng của quỷ...

Thật tuyệt vời.

Bọn nó sẽ thăng lên một level mới.

Ka ka ka ka ka...

Lạc Cẩm Tu cất dao về chỗ cũ, dí ngón trỏ đang chảy máu vào môi Tịnh Hề, di di mấy cái. Tức khắc, đôi môi hồng nhuận nhiễm lên màu đỏ tươi yêu mị mê hồn. Mặt anh nở nụ cười vặn vẹo, si luyến. Ghé môi lại gần, Lạc Cẩm Tu híp mắt sung sướng mà tha hồ gặm nhấm.

Hương thơm tanh ngọt hoà quyện với mùi kẹo mút ngào ngạt...

Ôi ôi, phương thức hôn kiểu này thật "ngon" mà.

Tiểu thiên sứ vẫn luôn ngọt miệng như vậy.

Do Lạc Cẩm Tu dán mặt gần quá khiến Tịnh Hề khó thở, cô nhóc cau mày đẩy đẩy, lăn ra khỏi lồng ngực anh. Nam phụ đại nhân biến thái đang mải mê chụt chụt, mất đi miếng ăn liền bất mãn. Kéo người lại gần, móng vuốt đen của anh giữ chặt eo cô nhóc, lại mlem mlem tiếp.

Quỷ máu đỏ đang trên trần nhà:"..."

Đại nhân ới, bọn ta tuy là quỷ nhưng đâu có phải đứa ngốc.

Ngài làm thế được à?

Ta vẫn ở đây mà.

Đám quỷ đang gào thét trong lòng khi bị ép nuốt cẩu lương giữa đêm, bắt gặp phải ánh mắt giết người của Lạc Cẩm Tu. Đành ngậm ngà ngậm ngùi bỏ đi.

Làm việc, làm việc, làm việc.

Quỷ độc thân muôn năm!

Ít nhất bọn nó còn có nhau!

Yeeee!!!