Xuyên Nhanh: Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không - Chương 106: Ngăn cản anh trai nữ chính hủy diệt thế giới (40).




Sân trường Đại học Lập Y.

"Thầy Lạc, em thích thầy." Thiếu nữ cúi nhẹ đầu xuống, không dám nhìn thẳng người đàn ông đối diện. Hai gò má đỏ bừng lên, ánh mắt trẻ non ngại ngùng, hồi hộp chờ đợi.

Vài ba người bạn của cô sinh viên đó đứng ở góc bên, nín thở cùng nhau đợi chờ câu trả lời của giáo sư...

Thầy Lạc luôn tươi cười, thái độ mềm mỏng, đặc biệt là đối với các nữ sinh. Chắc thầy ấy sẽ đồng ý thôi nhỉ...( Mặt người dạ thú cả thôi ????. Không tin vào đờn ông được.)

Mười giây...

Hai mươi giây...

Ba mươi giây...

Một phút đã trôi qua...

Tay cầm bức thư của nữ sinh đã cứng ngắc, cô ta gắt gao bặm môi, trong lòng dấy lên một nỗi thất vọng...

Giáo sư đây là không đồng ý?

Người đàn ông nhấc ngón tay thon dài, tháo nhẹ gọng kính đen ra, lộ rõ mắt hoa đào diễm liễm. Động tác của anh thực cao quý, ưu nhã, tựa vị vương tử ôn nhu, dịu dàng sống trong cung đình. Thân hình cao lớn, đẹp trai. Người đàn ông cười khẽ một tiếng, nhàn nhạt đáp lại: "Thứ lỗi cho. Tôi chỉ coi em là học sinh của mình. Với lại..." Giọng điệu của Lạc Cẩm Tu chất chứa bao cảm tình: "Tôi có vợ rồi."

Những người đứng ngoài:"..."

Nữ sinh đi tỏ tình:"..."

Hở hở...

Lạc giáo sư trông trẻ như vậy mà đã có vợ rồi ư?

"Thầy Lạc, thầy nói dối!" Vãn Nguyên phang thẳng câu nói cực gắt. Cô ta thích thầy Lạc tính đến bây giờ đã là hơn năm, chưa bao giờ thấy thầy ấy gần gũi với nữ nhân nào khác cả.

Người đàn ông này thoạt nhìn thì dễ gần, song lại thuộc loại người khó tiếp cận nhất. Đối với tất cả mọi người, anh ta luôn trưng ra nụ cười...

Nụ cười xa cách...

Vãn Nguyên chỉ mong...Một ngày nào đó, giáo sư Lạc sẽ cười thực lòng với mình.

Cô ta muốn có được tình yêu của người đàn ông này...

Thế mà hôm nay, lấy hết dũng khí để nói lời yêu, đổi lại một câu là "Tôi đã có vợ." của thầy ư?

Thầy Lạc, thầy chán ghét em đến mức phải bịa đặt lí do này?

"Xin lỗi em. Lời tôi vừa nói hoàn toàn là sự thật." Lạc Cẩm Tu trông bộ dạng khóc hoa lê đái vũ của Vãn Nguyên, tàn nhẫn bổ thêm một đao: " Tôi phải về đây, vợ tôi đang đợi ở nhà."

Anh để mất hơi nhiều thời gian để chơi cùng bé con rồi...

Dạo này cố gắng nhiều như thế, liệu em ấy đã tỉnh dậy chưa?

"Thầy Lạc!" Vãn Nguyên kêu to, túm lấy một cánh tay của Lạc Cẩm Tu, không cam lòng đi kèm với phẫn hận: "Thầy đừng nói điêu. Thầy chưa có vợ đúng không?"

Bị Vãn Nguyên tóm tay níu lại, đáy mắt anh xẹt qua một đạo huyết quang...

Khốn khiếp...

Nữ nhân này dám cả gan đụng vào tay anh?

Cơ thể của anh, đến cả bé con còn chưa nhìn hết cơ mà...

A! Cái tay kia của ả ta nên chặt đi!

Cả chiếc áo này nữa...

Bẩn rồi, vẫn là ném vô thùng rác thì tốt hơn...

"Em không nên tùy tiện kéo tay người khác vậy. Rất vô duyên." Lạc Cẩm Tu mặt không đổi sắc, giựt tay ra, quay đầu bỏ đi...

Thân thể này cần bé con thanh tẩy cho sạch.

Người đàn ông mới nhấc chân đi được vài bước, sau lưng bỗng vang lên giọng nói quen thuộc kinh ngạc...

Giọng nói mà anh đã nhung nhớ tỉ lần trong mơ...

"Anh Cẩm Tu?"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Theo bản đồ thông minh mà cậu chuột đưa cho, Tịnh Hề rất rất thành công để bay tới Đại học Lập Y. Trong khi tới đây, cô đã bị ép bổ não nhiều lần...

Khoảnh khắc mà Tịnh Hề thấy bộ dạng "người phụ nữ rù quến, sệch xy" của mình, cô đã tự đưa ra suy đoán là...

Chắc phải trôi qua vài năm rồi nhể?

Vài năm...

Vài...

Có cái bíp ấy!!!

Ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm vào màn hình quảng cáo lập thể, cô chỉ biết thở dài...

Nhanh thật...

Quả nhiên, thời gian không đợi chờ một ai...

Ngủ một giấc, tỉnh mộng cái đã qua 100 năm..

Ha ha ha, là một trăm năm đó.

Ghê chưa? Ghê chưa?

Nhanh trí về ngủ thêm vài giấc nữa là thành bất tử luôn.

\[...\] Kí chủ, dù cho cô muốn cũng không ngủ được lâu vậy nữa.

Phi phi, đợi đi. Sự thật đằng sau sẽ khiến kí chủ há hốc mồm cho mà coi.

Đến lúc đấy, mong quý ngài sẽ cố gắng sống tốt.

Ngày 27 tháng 8 năm 2135...

Thế mà nam phụ đại nhân còn sống...

Ngồi trong rặng mây, thấy được bóng hình hao hao giống Lạc Cẩm Tu, xém nữa làm cô lộn cổ xuống trần gian...

Một trăm năm...

Là một trăm năm đó...

Anh ta sống sót thế quái nào được?

Tịnh Hề ban đầu còn cảm thấy nghi nghi ngờ ngờ, song khi nhận được sự xác nhận của chuột nhỏ, cô đơ cmn người luôn rồi.

\[ Kí chủ, anh ta mong nhớ ngài lắm đó. Ngài ra gọi người ta vài câu đi.\] Chuột nhỏ đạm nhiên phun ra câu này. Nhưng trong lòng nó âm thầm sợ hãi...

Hic hic, nam phụ là nhớ ngài đến phát điên á.

Lâu năm không gặp...

Nhầm...

Qua một giấc ngủ chưa gặp, điều khác lạ nhất chính là...

Lạc Cẩm Tu nuôi tóc dài...

Không hẳn là dài như cô đâu, chỉ là để tóc tới vai sau đó cột lên thôi.

Trời ạ! Đúng kiểu ngầu lòi, soái ca lãng tử luôn.

Anh ta lớn rồi, rất trưởng thành, rất có mị lực, rất có phong thái của một người đàn ông.

Đứa con ta nuôi năm đó đã nhớn.

\[...\]