"Em cần một lời giải thích." Tịnh Hề khoanh tay trước ngực, ngồi oạch một cái lên ghế sô pha, kéo căng gương mặt nhỏ, hỏi Lạc Cẩm Tu.
Người đàn ông cười khẽ, đóng cửa vào. Anh cúi người xuống, lục lọi cái kệ bên cạnh, lấy ra đôi dép bông hình tai thỏ. Bước đến gần Tịnh Hề, nhẹ nhàng xỏ dép cho cô. Bàn tay to nắm lấy cổ chân thon gầy của thiếu nữ. Tới lúc này, Lạc Cẩm Tu mới mở miệng: "Em chỉ được hỏi một vấn đề thôi."
Tịnh Hề:"..." Ta nhớ không nhầm thì anh ta từng nói câu này rồi thì phải?
Lật bàn!
Hỏi thế tụt hứng bỏ bố ra!
Thấy tiểu thiên sứ trừng mắt lườm mình, hai má bánh bao phụng phà phụng phịu, cả người Lạc Cẩm Tu tê hết cả lên. Ánh mắt cô quá câu hồn, có thể khiến anh phát cuồng trong tức khắc...
Cả thân thể của em ấy chính là thuốc phiện mà anh nghiện...
Đầu óc chợt nảy ra ý tưởng mới, Lạc Cẩm Tu ngồi cạnh Tịnh Hề. Cái tay mất dạy kia trượt từ cổ chân lên bắp chân cô, lả lướt vuốt ve. Người đàn ông nhìn chằm chặp từng tấc da đùi mịn màng. Anh đặt gót chân Tịnh Hề sao cho nó ma sát với hạ thân của mình, cọ cọ vài cái...
A! Phê thế chứ!
Cọ mạnh thêm tí nữa.
Tịnh Hề đâu phải người vô giác. Trong lúc đang suy ngẫm xem hỏi nam phụ đại nhân câu gì thì hợp lý...Ai dè, Lạc Cẩm Tu bậy bạ tới mức cầm gót chân cô mà thẩm du...
Là thẩm du đó!
Hù chết bé rồi!
"Anh làm trò gì thế hả?" Tịnh Hề rụt mạnh chân lại, hoảng loạn kêu to. Lạc Cẩm Tu cực kì cố chấp, kéo chân cô. Anh vòng tay tóm lấy eo cô gái, bế cô ngồi lên đùi mình...
Ôi, mông em còn phiêu hơn so với gót chân. ( Đừng ai hỏi cảm xúc của tôi khi viết tới câu này ???)
"Lạc Cẩm Tu!!!" Cảm nhận được vật cứng ở dưới đụng thẳng vào mông, mặt Tịnh Hề đen lại, quát ầm lên. Cô không dám giãy dụa, lỡ đâu khiến tên cầm thú đang động dục này phát tình thì vỡ mồm.
\[ Kí chủ ơi, ngài biết đó...\] Chuột nhỏ ngồi trong không gian hệ thống bỗng ló đầu, lí nha lí nhí nói: \[ Tất cả các nhiệm vụ đều hoàn thành hết rồi. Còn mỗi sáu phần trăm độ hảo cảm nữa thôi. Vậy ngài cố gắng lên nhá.\]
Tiêm thêm liều thuốc kích thích cho Tịnh Hề, cậu chuột xách đuôi chạy...
Cảnh tượng tiếp theo, không hợp với trẻ con.
Mà nó còn là trẻ con...
Không xem, không xem.
Cay con mắt!
Chuột nhỏ dễ thương, cute không thể bị vấy bẩn được.
Tịnh Hề:"..." Trăm năm trôi qua, độ hảo cảm vẫn không thay đổi?
Lag à?
Chết tiệt! Lạc Cẩm Tu! Cái đồ tra nam này!
"Bé con, em lại mất tập trung rồi." Lạc Cẩm Tu rất rất ư là không vui. Ở cạnh anh, tiểu thiên sứ lại làm sao?
Mất tập trung hai lần liền...
Hừm, phải trừng phạt.
Cách phạt của biến thái thì miễn bàn luôn đi...
Từng ngón tay của người đàn ông luồn qua eo Tịnh Hề, nhẹ nhàng kéo tuột khoá váy cô xuống. Anh mơn trớn phần xương hồ điệp xinh đẹp, môi mỏng gặm liếm vành tai cô, ánh mắt thâm thúy: "Sao em không để ý đến anh?"
Vừa mới tỉnh lại, não chạy luôn rồi?
"Thôi đi, anh phát điên cái gì?" Tay nhỏ chống lồng ngực người đàn ông, Tịnh Hề khó hiểu. Anh ta làm sao thế?
Không biết bổn bảo bảo mới ốm bệnh dậy hay gì?
Thâm thể kiều nhược thế này, sao chơi nổi cái trò vận động trên giường với anh ta chứ?
Dường như đọc thấu ý nghĩ của Tịnh Hề, Lạc Cẩm Tu mút mạnh cái má mềm, để lại trên mặt dấu đọng nước bọt. Anh ra vẻ thật tự nhiên, chỉ vào mấy vệt đỏ đỏ trên cổ cô: "Cục cưng, em không hiểu sao?"
"Hiểu gì?" Hiểu cái gì?
Tư duy của thần kinh, ta xin từ chối hiểu nha.
"Em không hiểu..." Lạc Cẩm Tu tà tứ ngân dài giọng, bàn tay anh vén nhẹ váy Tịnh Hề, cho tay đi vào. Sờ sờ tới cái quần lót vải, bèn dùng ngón tay vuốt vuốt: "Cơ thể mình có gì đó khác lạ sao?"
Tịnh Hề bị đụng đến chỗ nhạy cảm, muốn tránh né cũng vô dụng. Lạc Cẩm Tu cường thế giữ chặt cô gái nhỏ lại. Sức lực đàn ông vốn mạnh hơn phụ nữ, né tránh thế nào lại biến thành cảnh hai người ngã lên nền thảm. Đương nhiên là Lạc Cẩm Tu đè lên người Tịnh Hề, khống chế để cô khỏi chạy trốn...
Anh vừa phát hiện ra...
Trò này mang lại một phong vị thật tuyệt vời...
Bé con càng giãy, anh càng nghiện...
"Bé con à.. ." Lạc Cẩm Tu lắc lắc đầu, tiếc thương ném quần lót Tịnh Hề sang một bên: "Anh vốn định trả lời câu hỏi của em. Nhưng em không ngoan..."
Nên anh sẽ không trả lời chứ gì???
Tịnh Hề hậm hà hậm hực bĩu môi. Hai tay nhanh nhẹn thả váy xuống, che đi nơi không nên nhìn kia. Cô đỏ mặt liếc sang cái quần lót đáng thương, mím mím môi không dám đứng lên...
Không có quần lót che, đứng lên để lộ hàng à?
Lạc Cẩm Tu trông bộ dạng chật vật đến đỏ cả mặt của Tịnh Hề. Anh đưa ngón tay ban nãy nhét vào váy cô lên mũi ngửi ngửi...
Hời, bất cứ thứ gì của bé con thực thơm ngon.
Thấy nam phụ đại nhân hết ngửi ngón tay lại đến quần lót cô, mặt Tịnh Hề đỏ tới nỗi có thể nhỏ ra máu luôn...
Trời ạ! Những thứ mà anh ta hít hít đều...
Hic hic, ghê quá. Không hổ là biến thái một lời không hợp đòi hủy diệt thế giới.
Ô ô ô! Bảo bảo bị bóng ma tâm lý mất.