\[ Kí chủ, muốn tiếp tục dùng vòng quay trúng thưởng không?\] Chuột nhỏ ngoài mặt thì hỏi, song trong lòng lại khát khao kí chủ đại nhân chơi vòng quay...
Có mất gì đâu chứ?
Đã vậy còn hoàn thành nhiệm vụ rất tốt nữa.
Chơi đi, chơi đi, chơi đi.
Không hổ là hai kẻ đã trói định linh hồn, đến cả suy nghĩ cũng giống nhau như vậy. Tịnh Hề rất vui lòng chơi vòng quay trúng thưởng lần hai.
Tuy không còn nhớ thế giới trước, cô đã phải trải qua cái gì...Nhưng điểm công đức cao thế...
Vẫn là nên quay tiếp cho nó thú vị...
Bảng vòng quay bé nhỏ bèn xuất hiện trên mặt bàn. Chuột nhỏ bay tới gần, mở to cặp mắt tựa đá quý, bắt đầu nín thở theo dõi. Tịnh Hề dí mạnh ngón trỏ lên nút đỏ, bàn quay đi vào chuyển động...
Một vòng...
Hai vòng...
Ba vòng...
....
\[ Đing! Thật toẹt vời! Ánh sáng của Đảng đã chiếu vào người bạn. Hỡi người chơi thân ái, bạn chính là hiện thân lòng yêu nước đó.\]
Tịnh Hề:"..."
Chuột Bếu:\[...\]
Cái khỉ khô gì chứ?
Ánh sáng của Đảng???
Hiện thân lòng yêu nước???
Cái máy này bị thiểu năng à?
Trả hàng đê!!!
"Ê Bếu, ngươi hiểu ý nghĩa câu vừa rồi không?" Vuốt vuốt đầu cậu chuột, Tịnh Hề giơ ra biểu cảm không hiểu hỏi nó.
Vòng quay do nhà ngươi mua về mà.
Giải thích coi nào.
Chuột nhỏ nhăn mũi, lật lật từng trang giấy trong sổ tay sử dụng hướng dẫn. Song tuyệt nhiên không tìm thấy phân mục giải nghĩa đáp án nào cả. Chỉ có cách hướng dẫn khi gặp ít trục trặc và số di động của tổng đài mà thôi...
\[ Kí chủ, ta không tìm được.\] Run run mũi thở dài một tiếng, cậu chuột ném quyển sổ ra chỗ khác: \[ Chúng ta chơi thử thì biết. Chắc cái này không có hại gì đâu.\]
E là không tới mức giết chết người nhỉ?
Cậu chuột đã nói vậy rồi, Tịnh Hề cũng ném luôn vấn đề này ra sau đầu. Nó nói đúng...
Thử thì biết thôi...
Cuộc sống phải có bí ẩn mới kích thích chứ!
Nào tới tiếp!
Vòng quay thứ hai...
...
\[ Ôi ôi, người chơi của tôi ơi! Cuộc sống đôi lúc phải có bí ẩn mới kích thích chứ. Bạn chết chắc rồi! Ha ha ha, một nửa bóng đêm sẽ che phủ mắt bạn.\]
Tịnh Hề:"..." Cái máy thối tha này!
Nó vừa ăn cắp bản quyền lời nói của ta...
Nhại gì mà nhại...
Sao lại cứ như ta tự bê đá đập vào chân mình vậy?
"Một nửa bóng đêm sẽ che phủ mắt bạn?" Tịnh Hề cổ quái liếc chuột nhỏ, cô lấy một tay che đi mắt trái của mình: "Là thế này à?"
"Hay thế này?" Song, cô lấy bàn tay che đi nửa hai mắt trên, để lộ ra ít phần dưới: "Phải không?"
\[...\] Cảm tưởng kí chủ dốt hơn cái máy...
Ai lại đi giải thích theo nghĩa đen thế chứ?
\[ Chắc không phải đâu.\] Chuột béo lập tức phủ nhận ba cái vấn đề thần kinh mà kí chủ vừa nêu lên: \[ Vòng quay trúng thưởng không có xàm xí đến mức đấy.\]
"Ý ngươi đang chê bảo bảo xàm xí sao?"
\[...\] Khụ khụ, quay lại chính sự đang bàn nào...
Âm thầm tằng hắng ho trong đầu một tiếng, chuột nhỏ theo dõi vẻ mặt Tịnh Hề, lấp liếm: \[ Ta nghĩ...chắc là mắt ngài sẽ không...\]
Hic hic hic, chỉ sợ nói ra chữ này, kí chủ đi phá hủy thế giới mất...
Nhưng đã lỡ chơi game thua...
"Ngươi ấp a ấp úng gì?" Tịnh Hề thật sảng khoái búng nhẹ vào đầu nó:, cười ngọt ngào "Cứ nói đi. Cuộc chơi có thắng có thua, ta chịu được."
Ôi dời ạ...
Sợ cái quái gì?
\[ Có lẽ là ngài sẽ bị mù...\] Phun ra mấy chữ cuối, chuột Bếu câm nín luôn. Tươi cười trên môi Tịnh Hề đơ luôn rồi...
Biểu hiện của sự sốc tâm lý quá nặng...
Lật bàn lần thứ hai!!!
Mù thì làm nhiệm vụ thế mẹ nào được???
Chết dẫm! Một nửa bóng đêm??
Mù một mắt?
Mù nửa mắt?
Hay mù nửa ngày???
Câu hỏi bay lòng vòng trong đầu, sắc mặt Tịnh Hề càng thêm tươi cười, tóc dài che đi mắt hạnh xinh đẹp...
Không được!
Thế giới sau ta tự tử cho ngươi coi!
Nhìn cái bàn ngã chổng vó trên mặt đất, vòng quay trúng thưởng đã được chuột nhỏ nhanh nhẹn giấu đi. Nó khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán (chuột nhà ngươi thì lấy đâu ra mồ hôi mà lau. Làm bộ làm tịch giề??? ???)...
Ô ô ô! Kí chủ hung lên thật đáng sợ...
Không phải là bảo cô chịu được sao???
Lật bàn cái quỷ ấy!
Nữ nhân dối trá!
Chỉ có mỗi nam phụ đại nhân là đè được kí chủ nhà nó thôi...
Mau mau! Truyền tống kí chủ đi thôi!
Không kẻo không gian hệ thống bị phá nát luôn giờ!
\[ Kí chủ, vào thế giới sau nhé.\] Chuột nhỏ bắt đầu khởi động truyền tống trận: \[ Có gì chúng ta đến đấy nói sau.\]
Truyền tống trận loé lên. Đang trong cơn bực mình, Tịnh Hề bèn tỉnh lại...
Ơ..ơ...
Kịch bản còn chưa bốc, ngươi đưa ta đi đâu???
Này, con chuột đần độn kia!
\[ Xác định truyền tống...\]
\[3...2...1 Bắt đầu truyền tống...\]
Ánh sáng cực chói chiếu khắp căn phòng. Một giây sau, bàn trắng được dựng lên thẳng tắp. Mọi vật gọn gàng đâu ra đấy. Chuột nhỏ lơ lửng trên không trung trầm ngâm...
Cảm thấy có gì đó thiếu thiếu...
Kịch bản...
Ôi cha mạ ơi! Kịch bản đã bốc đâu!!!
Vừa nãy do hoảng hốt quá trời, khiến bổn chuột quên béng đi...
Thế nó vừa ném kí chủ đi đâu thế?
Chìm đắm trong sự hoang mang, sợ hãi. Chuột nhỏ lăn lông lốc ra ngoài không gian hệ thống, đi tìm kí chủ thôi...
Xem thế giới sau có gì nào?