Xích Hồng bỗng cảm thấy muốn khóc...
Lạ lùng ghê! Vì cái gì mà người ta tu luyện thì thăng cấp, còn nó tu luyện thì gà đi thế?
Lại fail trước mặt chủ nhân rồi....
Ngài ấy sẽ nghi ngờ năng lực của bổn kiếm mất.
Tịnh Hề đương nhiên không có nghi ngờ năng lực của Xích Hồng, thứ mà khiến cô nàng thấy kì quặc là cánh cửa kia...Sao lại không mở được?
Trong vị diện này, có hai người mà Xích Hồng không thể nào đánh tới được.
Một là nàng. Đương nhiên rồi, Tịnh Hề là chủ nhân của cây kiếm này mà...
Người thứ hai là nam phụ đại nhân. Bởi vì còn có vòng hào quang của nhân vật bảo vệ.
Ừm, còn nam nữ chính thì Tịnh Hề không rõ. Tại vì nàng chưa bao giờ trực diện đánh nhau với Seta cả. Từ hồi nhỏ tới giờ chỉ toàn dùng mấy cái mưu mẹo xấu xa chọc hắn...
Nam phụ...
Nam phụ à...
Trông trạng thái chết lâm sàng đầy thương tâm của Xích Hồng. Trong lòng Tịnh Hề bỗng dấy lên dự cảm bất an quá ư quen thuộc...
Cảm giác này nàng còn không lạ sao?
Chớp chớp mi vài cái, cô nàng thản nhiên túm đống vải băng trùm lại lên thân thể. Tiếp tục nằm xuống quan tài hoàng kim. Trí não âm thầm tự thôi miên chính bản thân là...mình chưa có tỉnh dậy đâu...
Nào, đi chết lần nữa nào...
Mắt không sao nhắm được, cứ thế mở thao láo nhìn chòng chọc vào trần hầm điêu khắc hình mãng xà uốn lượn. Tịnh Hề chỉ có thể chắp tay lên ngực, cố gắng xua đi cái sự sợ hãi vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí...
Nhưng có câu gì nhỉ?
Ghét của nào, trời trao của ấy.
Và câu thành ngữ này thế mà cư nhiên rớt trúng đầu nàng...
Thanh âm rầm rầm của đá chuyển động nơi căn hầm chợt vang lên. Một lúc lâu sau, mọi thứ lại trả về khung cảnh tĩnh lặng. Nhưng tĩnh lặng còn chưa được một giây, Tịnh Hề đã nghe thấy tiếng lòng chửi bới thâm độc của Xích Hồng rồi...
Tịnh Hề:"..."
Cái cmn! Tự dưng muốn đi lĩnh cơm hộp tại đây ghê.
...
**Bắt đầu đoạn này, hoàn toàn thay đổi xưng hô với hai nhân vật chính nha. Tại đây là thế giới hiện đại rồi mà \<333**.
"Ôi, trời ạ! Sao bé con thức tỉnh sớm hơn so với dự kiến thế?" Ngay khi bước chân vào căn hầm này, nhìn thấy cảnh tượng nắp quan tài bị chẻ nát trên nền đất cùng thanh kiếm đen ngàn năm chưa gặp kia...Là Feyrld biết, có lẽ cục cưng của anh ta đã trở về...
Lời nguyền gieo trồng từ thuở năm xưa cuối cùng cũng phát triển thành cây đại thụ to lớn...
Và không ai có thể chia rẽ bọn họ nữa rồi...
Giọng điệu quen thuộc của nam nhân vang vọng giữa căn hầm. Không khỏi khiến Tịnh Hề giật bắn cả người. Khẽ khàng ló đầu ra khỏi quan tài, cô nhìn thấy...
Một người ăn mặc theo style hiện đại đang đứng ở cửa!
À không, phải là Feyrld ăn mặc theo style hiện đại đang đứng ở cửa mới đúng.
Từ từ đã, sao Feyrld lại ăn mặc kiểu đó???
Tịnh Hề thề, cô tuyệt đối không có nhầm được đâu. Cái bản mặt chó tươi cười đầy giả dối đi kèm với ánh mắt ẩn giấu sự thâm độc kia. Trừ Feyrld ra thì khó ai có thể sánh bằng...
Đứng ngoài quan tài, trông cặp mắt hạnh tròn xoe phủ đầy sương mù mà bé con nhìn mình. Dịu dàng trong đáy mắt Feyrld như thể muốn tan chảy người trước mặt. Cúi người hòng ôm em ấy vào lòng, anh hạnh phúc vùi đầu vào mái tóc đen dài thơm phức hương hoa. Hai tay giam cầm chặt chẽ người trong ngực, hạnh phúc nỉ non: "Bé con, chúc mừng em đã quay về bên anh."
Tịnh Hề:"..."
Chả hiểu cái gì sất.
Cô còn đang mải load xem cốt truyện đã thiên biến vạn hóa tới mức nào rồi.
Sao Feyrld mặc vest?
Đến cả cách xưng hô cũng thay đổi...
Hay là cô đã bị lỗi hệ thống truyền tống đến thế giới khác rồi???
Không thể nào...
"Sao thế?" Thấy bé con cứ ngẩn tò te ra nhìn mình, Feyrld yêu thương tháo nốt vải băng còn mắc trên chân cô. Lấy tay đỡ lấy mông của cục cưng, nâng cằm người trong ngực lên. Đặt một nụ hôn tràn đầy tình cảm lên mi mắt Tịnh Hề: "Trước tiên chúng ta ra khỏi đây đã nhé."
Tịnh Hề:"..." Hả?
Ra đâu cơ...
Mồm không sao mở ra để nói chuyện được. Tịnh Hề đành trợn mắt tức giận để mặc cho "Feyrld biến thái phiên bản hiện đại" bế mình đi. Tựa cằm lên bờ vai anh, mệt mỏi nhìn căn hầm dần dần sụp đổ...Cô khẽ nhắm mắt lại...
Mệt quá...
Ngủ thêm một giấc nào...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tịnh Hề là bị nóng đến phát tỉnh...
Bà nội nó! Bảo bảo đang đương giấc, điêu dân nào dám cả gan đến phá hoại giấc ngủ của ta...
"Nào, Feyrld. Để cho ta ngủ một chút." Thiếu nữ không vui lầm bà lầm bầm đẩy mạnh cái cục thịt bốc lửa đang dán trên người mình ra. Nặng nhọc nghiêng người sang bên cạnh ôm chặt cái gối. Cả gương mặt nhỏ xinh vùi vô tấm chăn. Do quá ư buồn ngủ, mà Tịnh Hề không buồn xem xét hoàn cảnh mà bản thân mình gặp là cái dạng gì....
Người đàn ông thở từng hơi đầy thô suyễn, kiềm nén. Sau khi thành công mặc lại một bộ quần áo khác cho người yêu, Feyrld chỉ đành chui vào phòng tắm nước lạnh và "an ủi" chính mình...
Dẫu gì, đêm nay anh còn phải thực hiện thật nhiều công đoạn để có thể hoàn toàn khiến bé con không thể dời xa được nữa...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\< \*\***Góc pr tác phẩm mới**\>
**Ây da, các độc giả thân ái. Tui mới viết một bộ truyện xuyên nhanh mới và mong m.n vào đọc nha. Nhớ like nhé. ( Tuy chưa vào cốt truyện nhưng đương nhiên nam chính của bộ mới cũng sẽ chung một giuộc với nam9 bộ này. Có khi biến thái hơn cũng nên. ????**).
**Nhưng tui tuyệt đối sẽ không có bỏ qua đứa con đầu lòng này đâu. Mỗi ngày vẫn chăm chỉ ra chương cho m.n đọc đó. (Cũng muốn bão lắm nhưng bận quá đi thôi. ??. Với lại, bão thì lâu quá. Tui muốn mỗi ngày được gặp m.n cơ???**\*\*).