Thời gian sau đó vì chăm sóc Triệu Hằng mà Hạ Phong Lâm vác máy tính đến tận bệnh viện để làm việc.
Bởi vì vừa phải xử lý việc công ty vừa phải xử lý việc giúp Triệu Hằng nên Hạ Phong Lâm thường hay ngủ gật, mỗi lần cậu ngủ quên là có người lại lén ăn chút đậu hũ của cậu, Hạ Phong Lâm ban đầu không biết, nhưng mà có lần cậu vừa ngủ thiếp đi liền có cảm giác môi mình ngưa ngứa, cậu theo bản năng liếm môi một cái, kết quả lưỡi không biết bị cái gì cuốn lấy, cậu càng né thì càng bị cuốn chặt, môi còn bị cắn cắn nữa, vì thế Hạ Phong Lâm liền mở mắt ra xem rốt cuộc là tên nào giở trò, kết quả vừa mở mắt ra liền thấy khuôn mặt đẹp trai được phóng to của Triệu Hằng, mà Triệu Hằng thấy hắn tỉnh liền không lén lút nữa hôn càng thêm mạnh bạo, Hạ Phong Lâm càng dãy cả người càng bị giữ chặt, trong lúc quẫn bách hắn cắn mạnh vào môi Triệu Hằng một cái rồi nhân lúc Triệu Hằng bị đau mà đẩy hắn ra, nhảy xuống giường, dùng tốc độ bàn thờ mà phi ra khỏi phòng bệnh.
...
\- đồ Triệu Hằng khốn khiếp, dám nhân lúc ông đây ngủ quên mà ăn đậu hũ của ông, khốn khiếp.
Hạ Phong Lâm vừa đá vào gốc cây vừa chửi rủa Triệu Hằng không tiếc lời, nghĩ đến mấy lần mình ngủ gục khi trước Hạ Phong Lâm hận không thể ngay lập tức tát mình mấy bạt tai.
Rõ ràng biết tên đó có ý đồ bất chính với mình mà vẫn dám ngủ, giờ thì hay chưa, có phải mấy lần trước cậu ngủ gục hắn cũng hôn trộm mình như vậy không?
Hạ Phong Lâm càng nghĩ càng tức, tức đến mặt đỏ bừng nhưng lại không dám lên tìm Triệu Hằng tính sổ, cuối cùng chỉ có thể ấm ức ôm một cục tức mà bỏ về.
Mấy ngày sau đó ngày nào Hạ Phong Lâm cũng ăn không ngon ngủ không yên, cứ nhắm mắt lại là nụ hôn đó lại tràn về, đáng sợ hơn là mỗi lần nhớ lại cậu còn có phản ứng không nên có, thật sự là sống không bằng chết mà.
Hạ Phong Lâm vì chuyện này đã đủ buồn bực rồi mà em gái hắn còn suốt ngày show ân ái cho hắn xem.
Đáng hận nhất là Kế Kiệt nhân lúc hắn bù đầu ở bệnh viện chăm sóc Triệu Hằng mà dụ dỗ em gái hắn lấy hắn thành công.
Từ khi Hạ Phong Linh lấy Kế Kiệt, thằng em rể trời đánh kia vì không muốn hắn ở gần Hạ Phong Linh mà suốt ngày lấy đồ ăn ra dụ cô đi mất dẫn tới Hạ Phong Lâm mỗi lần bị Triệu Hằng bắt nạt đã quen có em gái đi đòi công bằng cho mình giờ lại chẳng biết kêu ai.
Thực sự quá đáng thương mà.
Mà Triệu Hằng từ sau lần công khai hôn hắn kia liền không thèm tiết chế nữa, lợi dụng mọi lúc mọi nơi bắt nạt, sàm sỡ hắn.
Hạ Phong Lâm hắn đường đường là đàn ông mà lại bị một tên đàn ông khác trêu chọc đến mặt đỏ tía tai mà lại chẳng thể làm gì được người ta.
Không chỉ không dám làm gì người ta mà còn có phản ứng khi người ta động tay động chân với mình.
Không lẽ hắn thật sự bị bẻ cong rồi???
Không được, hắn là đàn ông, hắn là đàn ông, hắn là đàn ông mà!!!!
Hạ Phong Lâm đang lẩm nhẩm thần chú để kéo hắn về con đường chính đạo thì thư ký Lưu đi vào.
\- Hạ tổng, Triệu tổng tới gặp ngài.
Hạ Phong Lâm giờ nghe thấy Triệu tổng, Triệu Hằng, Triệu thiếu gia là chân tay run rẩy chỉ hận không thể bỏ chạy ngay lập tức.
\- bảo với hắn tôi đi gặp đối tác rồi.
\- ồ, đối tác nào vậy?
Hạ Phong Lâm nghe giọng nói cợt nhả kia thì cứng nhắc quay người lại, thấy Triệu Hằng ở phía sau thì lập tức lùi ra sau rồi nhìn thư ký Lưu, thư ký Lưu vờ như không thấy mà yên lặng đi ra ngoài...khóa cửa lại.
Tuy Hạ tổng trừ của hắn nửa năm lương, nhưng Triệu tổng lại đền hắn một năm lương miễn phí, món hời này quá lớn, nên hắn buộc phải xin lỗi Hạ tổng mà đầu quân cho Triệu tổng thôi.
\- cậu đến đây làm gì?
Hạ Phong Lâm thấy thư ký Lưu thấy chết không cứu để hắn một mình với tên ác ma này thì mặt mày đen kịt, nhìn tên trước mặt với vẻ mặt phòng thủ.
Triệu Hằng thấy hắn phòng thủ vậy thì nín cười, hắn hơi hắng giọng một chút rồi nghiêm túc nói.
\- em trốn anh lâu như vậy là đủ rồi, theo anh về nhà nhé.
\- em...em con khỉ nhà cậu.
Hạ Phong Lâm giận quá hóa thẹn mà quát ầm lên.
Triệu Hằng mỉm cười đi tới, Hạ Phong Lâm càng sợ lùi ra sau nhanh hơn, cho đến khi đụng phải bàn làm việc hắn mới dừng lại.
\- Triệu Hằng, cậu đừng có qua đây, nếu không chúng ta thật sự sẽ không còn là bạn nữa đâu.
\- anh vốn không muốn làm bạn của em.
Triệu Hằng lại nhích lại gần hơn, Hạ Phong Lâm tuy là đàn ông, chiều cao cũng trên mét tám, nhưng mà rất đau lòng là khi đứng cạnh Triệu Hằng 1m92, hắn lại thấp hơn khá nhiều đâm ra yếu thế hẳn.
\- Hạ Phong Lâm, có phải em có cảm giác với anh rồi đúng không?
Hạ Phong Lâm không trả lời hắn, bởi vì, cậu thật sự có cảm giác với hắn rồi.
\- không có, đừng có mà nói bừa.
Hạ Phong Lâm trên thương trường và trước mặt mọi người lạnh lùng quyết đoán bao nhiêu thì trước mặt Triệu Hằng lại nhỏ bé bấy nhiêu.
Có nằm mơ hắn cũng không ngờ tới sẽ có một ngày hắn động lòng với một tên đàn ông, lại còn là cái tên mà hồi xưa mình thề sống thề chết cũng không thích hắn nữa, quả thật là cú vả mặt đến muộn mà.
\- vậy sao?
Triệu Hằng hơi nâng cằm Hạ Phong Lâm lên rồi cúi mặt xuống...
Hạ Phong Lâm: "..."
Suốt ngày cưỡng hôn ông đây mà mong ông đây chấp nhận cậu à?
Đừng có mơ ông đây thỏa hiệp!!!!!!!!!!
....
\- nhìn xem, em rõ ràng là rất hưởng thụ thế mà còn cứng miệng.
Triệu Hằng miết nhẹ cánh môi của Hạ Phong Lâm đắc ý nói, Hạ Phong Lâm rất muốn tát chết bản thân mình bởi vì hắn thật sự không ghét bỏ Triệu Hằng như hắn từng nghĩ.
Lẽ nào trước đó bị đồn nhiều quá nên giờ hắn đối với đàn ông cũng có cảm giác rồi?
Hạ Phong Lâm nghĩ đến tình cảnh mình hôn người đàn ông khác...
Không được, cậu không làm được.
Hình như...cậu chỉ không ghét bỏ Triệu Hằng chạm vào mình thôi thì phải.
Nếu đã như vậy...
\- muốn tôi chấp nhận cậu cũng được, nhưng mà cậu phải hứa với tôi cho tôi ở trên.
Trốn không được vậy thì chấp nhận thôi, dù sao tin đồn hắn thích đàn ông đã truyền khắp nơi trong giới rồi, nhưng mà tôn nghiêm đàn ông thì vẫn phải giữ.
\- được, còn gì nữa không?
Triệu Hằng đáp ứng rất thoải mái, Hạ Phong Lâm được đà liệt kê ra một loạt yêu sách.
\- được.
Triệu Hằng gật đầu quá dễ dàng, Hạ Phong Lâm cho là hắn sợ mình nên đắc ý lắm thế là gật đầu đồng ý làm bạn trai hắn.
Nhưng khi tới lần đầu tiên của hai người, Hạ Phong Lâm mới biết bản thân bị lừa to rồi.
Có những người được ở trên nhưng chưa chắc đã được ở trong!!!!!!
Đến lúc đó cậu hối hận thì cũng muộn rồi.