Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 110:Chương 109. Tân nương của quỷ (4)




Đói quá, cô gái, cho tôi ăn với đi.

Hạ Phong Linh nào biết lúc cô đang ngồi ăn thì ở trên đầu cô, một cái bóng trắng vật và vật vờ đang trôi nổi trên đó, nhìn thấy đồ ăn trong tay Hạ Phong Linh thì hơi dãy dụa một chút, yếu ớt nói.

Đói quá, nó cũng muốn ăn...

Nhưng mà hồn ma đó cố thế nào cũng không đi xuống được, bởi vì cổ của nó đang có một sợi dây quấn lấy, nó lắc thế nào cũng không thể thoát khỏi sợi dây đó được.

Con ma nữ vì vậy mà khóc huhu đầy hối hận...sớm biết thế ngày trước đã không tự tử bằng cách treo cổ rồi.

Nếu con ma nữ ở trên cây không lại gần Hạ Phong Linh được vì sợi dây quấn ở cổ thì mấy hồn ma xung quanh lại vì âm khí trên người cô mà e ngại không dám lại gần.

Đó là khí tức của cái tên ác bá nhà giàu khắc vợ đó.

Mà lý do Hạ Phong Linh nhiễm khí tức của Triệu Phong thì hơi đặc biệt tý.

Đánh hắn nên bị nhiễm.

Nhưng điều đáng sợ là mặc dù xung quanh nhiều hồn ma là thế nhưng Hạ Phong Linh lại chẳng nhìn thấy gì cả nên vẫn vui vẻ ăn ngon lành, chỉ có Viên Viên là âm thầm mặc niệm cho ký chủ nhà mình mà thôi.

Ký chủ, số cô ở thế giới này đúng là quá đen mà.

Mặc niệm cho cô 3s.

Lại nói tới Hạ Phong Linh, tuy ban đầu thân thể này có đôi mắt âm dương của nữ chính nhưng từ khi Hạ Phong Linh xuyên đến, linh hồn ký khế ước đã bị thay đổi, thế nên khế ước mà bố mẹ nữ chính áp lên người nguyên chủ liền bị phá vỡ dẫn tới con mắt âm dương cũng dần biến mất theo, vì vậy bây giờ Hạ Phong Linh chỉ cảm thấy xung quanh lành lạnh nhưng lại chẳng nhìn thấy cái gì cả, thế nên cô hơi xoa xoa tay mình một tý rồi lại vui vẻ ăn tiếp.

Hạ Phong Linh ăn xong lại có tinh thần trở lại, cô tiện tay bẻ một nhánh cây khô ở cái cây mà mình đang dựa vào ngắm nghĩa một hồi rồi gật gật đầu.

\- nhờ mày nhé.

Hạ Phong Linh nói xong liền dồn linh lực vào cành cây rồi nhằm nó vào hướng đông mà quạt một cái.

Răng rắc...

Cả khu rừng vốn yên tĩnh bỗng đột nhiên vang lên tiếng răng rắc...nghe thật sự có chút đáng sợ.

Đáng kinh ngạc hơn là sau tiếng răng rắc đó, sương mờ xung quanh khu rừng liền dần tan biến đi.

Mà linh khí...cũng dần dần xuất hiện, nhiều đến mức Hạ Phong Linh có thể nhìn thấy cả nó.

Thế giới này cũng có linh khí...haha...

Hạ Phong Linh chưa cười được bao lâu đã méo mặt, bởi vì...toàn bộ linh khí đều đã bị cái cây khô trước mặt hấp thu hết, hơn nữa sau khi hấp thụ linh khí xong từ những nhánh cây khô cằn liền bắt đầu ra lá đơm hoa nhưng không kết trái...

Hạ Phong Linh: "..."

Một cái cây khô cũng dám giành linh khí với ta?!?!?

"Ký chủ, cô bình tĩnh, linh khí bị nó hấp thụ hết sạch rồi, cô chặt cái cây này xuống cặn linh khí cũng không có cho cô hấp thu đâu."

"Cô có đem rìu đến cũng chặt không nổi đâu, nó là cây thần đó."

"Ký chủ, sát sinh là không nên đâu, dù nó là một cái cây thì cũng không thể giết nó được."

Viên Viên phải vất vả lắm mới ngăn không cho ký chủ nhà nó tìm rìu chặt cây.

Mà không biết có phải ký chủ nhà nó bị đả kích quá lớn hay không mà đột nhiên vặn lấy một nắm lá cho vào miệng nhai.

Phì.

Đắng quá.

Lại còn không có tý linh khí nào ngấm bên trong nữa chứ.

Aaaaa!

Đồ cây thần độc ác ích kỷ, sao mày có tham lam như thế chứ, tao chỉ mượn của mày một nhánh cây thôi mà!!!!!

Đồ cây thần khốn khiếp!!!!

Viên Viên nhìn ký chủ nhà nó đau lòng vì bị hẫng tay trên thì trong lòng vô cùng hả hê.

Ký chủ không ngờ cô cũng có ngày hôm nay, hahaha!!!!

Hạ Phong Linh còn đang tiếc linh khí sao để ý đến hệ thống được.

Cô đang đau lòng gần chết đây này.

...

"Ký chủ, sao cô biết hướng đông là cửa sống vậy?"

Đợi cho cô bình tĩnh lại rồi Viên Viên mới dám hỏi.

Không phải trước đó cô nói không hiểu biết lắm về bùa chú trận pháp hay sao?

"À, không phải quỷ đều sợ ánh sáng à? Mà hướng đông không phải hướng mặt trời mọc sao?"

Ngày mới đi lên, ma quỷ lui xuống.

Không phải thế à?

Thế nên cô đoán hướng đông là hướng mà ma quỷ sợ nhất nên trận pháp cũng sẽ yếu hơn nơi khác, quả nhiên đúng thế thật.

"..."

Mặc dù cảm thấy ký chủ đang nói bừa nhưng mà nghe cũng hợp lý phết.

\- mi nhớ lấy, thù này ta nhất định sẽ trả.

Hạ Phong Linh đặt nhánh cây xuống gốc cây rồi vẫn không quên dọa nạt nó.

Không biết gốc cây này có hiểu lời cô nói hay không mà cả cái cây hơi rung rinh một tý rồi ngừng lại.

Hạ Phong Linh thấy vậy thì trừng mắt đá mạnh vào gốc cây một cái rồi mới rời đi.

"Ký chủ, chân cô còn lành lặn không?"

Viên Viên chân thành quan tâm mà hỏi một câu, nãy nghe tiếng ký chủ đá vào cây mà nó cũng thấy đau chân dùm cô luôn.

"Cũng tàm tạm."

Hạ Phong Linh dửng dưng nói, trong lòng lại nước mắt tuôn rơi, chờ đó cho cô, chờ ngày cô đắc đạo thành công sẽ quay lại trả thù nó.

Có lẽ bởi vì đang tức giận nên Hạ Phong Linh không hề biết có một luồng âm khí đang từ từ tỏa ra từ cái cây kia rồi bay đi theo sau cô, xua đuổi mấy thứ không sạch sẽ muốn hại cô đi, đồng thời cũng xóa đi khí tức của Triệu Phong còn lưu lại trên người cô luôn.