Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 145:Chương 144. Tiểu thư hầu phủ (9)




Bên kia Hạ Phong Linh ăn ngon ngủ kỹ thì bên này Âu Dương Ảnh Quân lại bận bù đầu, hết vấn đề này đến vấn đề khác nảy sinh nên lúc hắn biết Hạ Phong Linh rời đi thì đã là ba ngày sau rồi.

Hắn có sang Minh quốc đón người vài lần mà lần nào người bên kia cũng nói là Hạ Phong Linh còn muốn ở Minh quốc chơi vài ngày nữa nên bảo hắn cứ về trước đi.

Âu Dương Ảnh Quân bị từ chối nhiều lần đành phải trở về Ly quốc, sau đó không còn thấy hắn đến tìm cô nữa.

\[Chỉ số thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ Âu Dương Ảnh Quân hiện tại là 70%.\]

70% à?

Hạ Phong Linh nhìn thanh tiến độ tình cảm một lúc rồi lại mở một giao diện khác ra.

\[Tỷ lệ tương thích giữa các thế giới 99%.\]

99%.

Hạ Phong Linh lặp lại hai chữ số kia một lần, khuôn mặt vốn luôn bình thản đột nhiên hiện lên vẻ mơ hồ.

Có lẽ cần phải xác nhận thêm mới có thể chắc chắn được.

"ký chủ ban nãy cô vì sao lại che giấu ta vậy?"

Hạ Phong Linh vừa tắt khung cửa sổ, Viên Viên liền ngoi lên ngay lập tức.

Nhưng mà Hạ Phong Linh không đáp lời nó mà trực tiếp đi sang Triệu quốc thăm nam chính.

Thấy mấy kẻ hại nhà nguyên chủ tan cửa nát nhà vẫn sống rất tốt thì tốt bụng thay nguyên chủ xử lý họ một trận.

Thế là ngay buổi thiết triều ngày hôm sau, nam chính liền nhận được yêu cầu lật lại vụ án của nhà Hầu phủ vào một năm trước.

Triệu Minh Cảnh đương nhiên biết bản thân giết nhầm người, nhưng mà hắn là vua, hắn không thể nào thừa nhận bản thân mình đã sai được nên yêu cầu của bọn họ đều bị hắn dẹp bỏ.

Thế là sau đó các vị quan trọng thần trong triều liền đột nhiên mất tích một cách khó hiểu.

Hôm nay là thừa tướng, ngày hôm sau là quốc công,...cuối cùng đến cả tướng quân cũng mất tích nốt.

\- vẫn chưa tìm được người sao?

Triệu Minh Phong nhìn số người thưa thớt trên triều thì sầm mặt.

Đám người phía dưới cúi gằm mặt không dám đáp lời hắn.

Mấy vị đại thần đều đi hết rồi chỉ còn lại mấy người người ba phải không có chủ kiến cấp trên bảo sao thì làm vậy, giờ bao nhiêu việc dồn xuống ai cũng ngơ ngơ ngác ngác, xử lý sai hết chỗ nọ tới chỗ kia, suốt ngày chịu cơn thịnh nộ của hoàng thượng đến nỗi tóc cũng bạc trắng hơn nửa rồi còn phải cất công đi tìm người nữa, thật sự là chịu không nổi.

Cứ đà này hoàng đế không phế bọn họ cũng tự phế mình mất.

\- hoàng thượng, đã cho lục soát khắp kinh thành rồi, không có.

Sau mới có một vị quan dám lên tiếng, Triệu Minh Phong sầm mặt tức tối ném tấu chương xuống nền đại điện.

\- vô dụng, bao nhiêu người sống sờ sờ như thế sao có thể nói mất tích là mất tích được, tìm, tiếp tục tìm cho trẫm, sống phải thấy người chết phải thấy xác.

\- thần tuân chỉ.

Trọng thần đều đã đi đâu hết, đám người phía dưới lại quá vô dụng hoàn toàn không giúp được gì, nhìn thấy là chướng mắt nên Triệu Minh Phong nghe đám người kia nói xong liền phất tay.

\- bãi triều đi.

Mấy vị kia như được ân xá vội vàng quỳ rạp xuống.

\- hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

\- hoàng thượng không xong rồi, hoàng hậu cũng mất tích rồi.

Triệu Minh Phong vừa ra khỏi đại điện đang định đi tìm hoàng hậu giãi bày tâm sự thuận tiện cùng cô bàn chút thì thì một tên thái giám liền chạy đến báo tin dữ.

Triệu Minh Phong: "..."

Rất tốt, lần này đến cả hoàng hậu cũng dám bắt.

Rốt cuộc là tên nào chán sống hả?

Thành phần cốt cán đều lần lượt mất tích, người mới tuyển vào cung thì chưa quen việc, không phải làm việc chậm thì là làm sai nhiều.

Trước đó còn có hoàng hậu giúp hắn một tay giờ cả nàng ấy cũng mất tích nốt, một mình Triệu Minh Phong tự mình xử lý thật sự có chút chống không được.

Một số người thấy bên cạnh hoàng đế hiện tại không có ai bên cạnh liền rục rịch ngoi lên.

Các nước lân cận nghe được tin phong phanh cũng bắt đầu thêm dầu vào lửa làm cho Triệu Minh Phong càng thêm bận, hoàn toàn không rút ra được thời gian rảnh, cả người như trông già đi cả chục tuổi.

Với kết quả này Hạ Phong Linh vô cùng mỹ mãn, gặm xong một cái đùi gà liền đi tới chỗ nhốt nữ chính vác cô ta đi về Ly quốc làm khách.

Ly quốc.

\- bệ hạ, Hạ tướng quân lại vừa đưa người vào phủ rồi ạ

Âu Dương Ảnh Quân có vẻ đã quá quen thuộc với tình cảnh này rồi nên vẫn rất bình tĩnh, tùy tiện hỏi một câu.

\- lại là một ông già à?

\- không có, lần này là một cô nương...rất xinh đẹp.

Âu Dương Ảnh Quân ngừng bút ngẩng đầu lên.

\- có biết là nàng ấy muốn làm gì không?

\- nô tài vô năng, mong hoàng thượng thứ tội

\- không sao ngươi cứ lui ra trước đi.

Ảnh Quân phất phất tay, lại tiếp tục xử lý tấu chương.

Nhưng mà mãi sau cũng không tập trung được nên đành đi tới Hạ phủ một chuyến.

Dạo gần đây cô rất hay đưa người vào Hạ phủ, cũng chẳng biết để làm gì, lần nào bàn giao người xong cũng chạy biến, hoàn toàn không tìm được tung tích.

Ban đầu hắn muốn bỏ qua nhưng mà bây giờ lại cảm thấy vẫn nên đi xem một chút thì hơn.

Âu Dương Ảnh Quân vừa định đẩy cửa đi vào thì Hạ Phong Linh cũng đang định đi đâu đó nên cũng kéo cửa ra, thấy hắn đứng lù lù ngoài cửa thì nhíu mày.

\- ngươi đến phủ ta làm gì vậy?

\- ta thấy dạo này muội đem rất nhiều người về phủ nên muốn tới xem thử.

Âu Dương Ảnh Quân thành thật nói.

\- thế tự nhiên nhé.

Hạ Phong Linh nói xong liền nghiêng người đi ra ngoài, Ảnh Quân vội giữ cô lại.

\- muội lại định sang Minh quốc sao?

\- ừm, tên Vũ Khang kia nói hắn mời được đầu bếp nổi tiếng về nên ta muốn đi xem thử.

Thuận tiện nếu thấy nấu ngon thì hốt về phủ mình luôn.

\- Phong Linh, ta xin lỗi.

\- vì sao lại xin lỗi tôi?