Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 148:Chương 147. Tiểu thư hầu phủ (kết)




\- đúng vậy.

Hạ Phong Linh nói rồi hơi nghiêng người chắn lại tầm mắt của Ảnh Quân.

Mị lực của nữ chính đạt max 100 đó, chưa có ai gặp cô ta mà không bị xiêu lòng cả thế nên cô không thể không đề phòng được.

Âu Dương Ảnh Quân thấy cô cứ che che chắn chắn không cho mình nhìn nữ chính thì buồn cười nhìn cô.

Hóa ra cô còn biết sợ mình sẽ thích người khác à?

Hắn phải thử một chút mới được.

Thế là Ảnh Quân vờ hắng giọng nói.

\- nhìn cô ấy xinh đẹp thật.

Đó là điều đương nhiên, nhưng cô dám khẳng định cô ta đẹp hơn cô là do cô ta hay trang điểm bảo dưỡng nhan sắc tốt mà thôi, không cần phải so đo.

Âu Dương Ảnh Quân nói xong thì nhìn Phong Linh với vẻ mặt thăm dò.

Thấy mày cô hơi nhíu lại thì vô cùng vui vẻ nói tiếp.

\- nhưng mà không xinh đẹp bằng muội.

Hạ Phong Linh trừng mắt nhìn hắn.

\- bà đây vẫn luôn rất xinh đẹp.

\- đúng đúng, muội là người đẹp nhất.

Âu Dương Ảnh Quân lại nịnh nọt, nhưng mà Phong Linh không chú ý tới hắn, sau khi đuổi hắn ra ngoài liền dán một tấm bùa lên cửa, cánh cửa trước mặt bọn họ liền biến thành một bức tường.

Cái này là do Hạ Phong Linh sau nhiều lần chơi ngu mới nghiên cứu ra được, che mắt người thường rất tốt.

Đỡ phải phí công phí sức cho người canh gác hay sợ bên địch tìm thấy, rất hiệu quả.

Âu Dương Ảnh Quân: "..."

Hèn gì nước Triệu phái người qua mấy lần đều không tìm được người nào, hóa ra là thế.

\- Linh Nhi, muội biết tà thuật sao?

\- đúng vậy, ta là yêu quái đấy, ngươi khôn hồn thì ngươi tránh xa ta ra, nếu không ta sẽ ăn thịt ngươi đấy.

Hạ Phong Linh làm bộ dạng giơ tay cắt cổ.

\[Chỉ số thiện cảm của Âu Dương Ảnh Quân tăng 15, hiện là 100.\]

Hạ Phong Linh: "..." cuồng ngược?????

\- đáng yêu quá.

Âu Dương Ảnh Quân buột miệng nói, sau đó hắn hơi hắng giọng rồi xoa xoa đầu cô.

\- ý ta là được muội ăn ta cũng coi như là một vinh hạnh.

Hạ Phong Linh: "..."

Một tên đã đủ khổ rồi còn thêm tên nữa...

Nhưng mà tên này...ừm...bản cô nương có thể suy xét được.

\- Phong Linh, đừng đi nữa được không?

Âu Dương Ảnh Quân thấy Hạ Phong Linh im lặng không đáp thì tiếp tục lên tiếng.

\- được rồi.

Hạ Phong Linh thở dài đồng ý.

Đây là thiết lập nhân vật của hắn, hơn nữa trước đó cô từng đối xử với hắn không tốt, bây giờ cũng nên bù đắp chút cho hắn rồi.

"Ký chủ, cô nói vậy là sao?"

Lẽ nào ký chủ cuối cùng cũng nhận ra mục tiêu nhiệm vụ là chủ nhân rồi sao?

"Không có gì."

Hạ Phong Linh âm thầm trả lời hệ thống rồi nói với Ảnh Quân.

\- sau này ta sẽ không rời khỏi ngươi nữa, ngươi có thể yên tâm rồi.

...

Tin tức Hạ Phong Linh đồng ý lấy hoàng đế Ly quốc nhanh chóng đến tai Vũ Khang.

Trước đó hắn đã để vụt mất Liễu Nhi rồi, lần này hắn không muốn mất luôn Hạ Phong Linh nữa.

Nhưng mà Hạ Phong Linh sau khi xác định được mục tiêu của mình thì chủ động đến gặp hắn nói hắn từ bỏ mình.

Cô sẽ không làm nhiệm vụ phụ kia nữa.

Vũ Khang dù không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải từ bỏ.

Tâm của cô không đặt ở chỗ hắn, hắn có bắt cô ở bên mình cũng vô ích.
...

Lại nói tới nam chính Triệu Minh Phong.

Trước đó Triệu quốc tứ phía đều là địch, lãnh thổ Triệu quốc không ngừng bị thu nhỏ lại, trong nước lại bạo loạn, cướp bóc tham ô nổi lên ở khắp nơi, mà bên cạnh Triệu Minh Phong lại không có tâm phúc giúp đỡ còn hay bị phản bội nên tính cách ngày càng tàn bạo, ai ai cũng sợ hắn mà tránh xa hắn cả cuối cùng bị em trai mình soán ngôi, tuy không bị giết nhưng bị trục xuất khỏi Triệu quốc vĩnh viễn cũng không được trở về nữa.

Nhưng Triệu quốc sau đó cũng chỉ cầm cự được 1 năm liền bị Ly quốc lật đổ tiến hành sát nhập vào lãnh thổ Ly quốc.

Ly quốc sau đó dưới thời trị vì của Âu Dương Ảnh Quân cũng dần trở nên hưng thịnh, trở thành một cường quốc mới sánh ngang với Minh quốc.

Lúc này những người bị Hạ Phong Linh bắt kia, sau khi được thả ra ngoài Triệu quốc đã không còn trên bản đồ không nói, người nhà còn tưởng bọn họ đã mất nên lập đền thờ cho nhang khói vô cùng đầy đủ thì càng ngàn chấm hơn.

Có ông may mắn lúc người thân thấy mình về không chỉ còn sống mà còn mập mạp hơn trước thì nước mắt tuôn rơi không ngừng, cuộc sống cũng coi như là hạnh phúc.

Có ông xui hơn nhiều, lúc về mất vợ mất phủ rồi, cuối cùng chỉ có thể quay lại chỗ Hạ Phong Linh...ăn vạ.

Sống cùng phủ với cô mấy năm bọn họ nhận ra Hạ Phong Linh không phải là một người đáng sợ cho lắm lại thêm đây là lỗi của cô nên họ mới chịu tình cảnh như bây giờ, nói chung lần này cô phải chịu trách nhiệm.

Hạ Phong Linh: "..."

Được thôi, là lỗi của cô, ai bảo cô nuôi họ tốt quá nên họ mới không nỡ rời xa mình chứ?

"..."

Đúng rồi, ở cùng một đứa có tâm hồn ăn uống như vậy đám người đó có thể không béo lên sao.

Còn nữ chính đại nhân, ừm, sau khi được thả ra thì có đi tìm nam chính.

Tuy nguyện vọng của nguyên chủ là khiến nam chính mất hết tất cả nhưng mà cuối cùng cô vẫn để nữ chính ở bên chăm sóc hắn.

Chẳng vì lý do gì to tát cả, chỉ đơn giản là vì ở thế giới này nữ chính với nguyên chủ hay là với cô đều không thù không oán nên cô cũng chẳng có lý do gì để gây khó dễ cho cô ấy, cô ấy thích làm gì thì cứ làm thôi.

Cũng giống như cô đó, thích Âu Dương Ảnh Quân thì sẽ bất tri bất giác thích ở bên hắn thôi.