Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 34:Chương 33. Cô chủ nhỏ của thế giới ngầm (16)




\- Bắc Dã ở đâu vậy?

Đám vệ sỹ gác cổng thấy Hạ Phong Linh tay cầm súng, mặt đằng đằng sát khí thì ấp úng nói.

\- ở...ở trên phòng.

Hạ Phong Linh nghe xong liền xông thẳng vào trong, mấy vệ sỹ nhìn nhau.

Sao mày không cản lại?

Thế sao mày không cản?

Cô ấy là bang chủ phu nhân tương lai mày dám cản không?

Không dám.

"..."

Dù sao với họ mà nói, thiếu phu nhân tuy lợi hại nhưng làm sao lợi hại hơn bang chủ được, không cần sợ.

Hệ thống phát điên, mấy người không sợ nhưng nó sợ được không?

Mắt thấy Hạ Phong Linh đã tiến đến gần chỗ Bắc Dã, hệ thống vội vã ngăn cô lại.

\[Kích hoạt chế độ ngưng đọng thời gian.\]

Âm thanh hệ thống vừa vang lên Hạ Phong Linh liền bị kéo về không gian hệ thống.

"Ký chủ của tôi ơi, sao cô kháng cự với việc kết hôn quá vậy? Chỉ là đăng ký một cái rồi ai về nhà nấy giường ai người nấy ngủ thôi mà."

Hạ Phong Linh chưa kịp lên tiếng hệ thống đã cho cô một tràng dài, Hạ Phong Linh cau mày.

"Thế còn cần gì kết hôn nữa? Ở vậy không được hay sao?"

"Ký chủ tôi xin nhắc lại một lần nữa đây là trò chơi yêu đương không phải nhập vai báo thù, vì thế tiền đề cuối cùng để hoàn thành nhiệm vụ là mục tiêu nhiệm vụ có tình cảm với cô đồng ý cùng cô kết hôn, ok? "

"Rách việc."

"Ký chủ, kết hôn với hắn cô sẽ được 12000 điểm công đức đó."

Hệ thống đấm xong lại xoa, Hạ Phong Linh hừ lạnh.

"20000"

"Được, 20000, nghe lời cô hết."

Lúc này Hạ Phong Linh mới miễn cưỡng đồng ý, sau khi tiễn cô đi, hệ thống cuối cùng cũng không nhịn được mà òa khóc.

Ký chủ nhà này ai lấy thì lấy nó không lấy nữa!!!!

...

Bởi vì Hệ thống ngưng đọng thời gian đúng lúc Hạ Phong Linh đang giơ chân lên đạp cửa thế nên khi chức năng ngưng đọng thời gian vừa hết hiệu lực, chân Hạ Phong Linh liền theo quán tính đạp vào cửa cái rầm.

Hạ Phong Linh: "..."

\- âm thanh gì vậy, Bắc thiếu?

Lúc Hạ Phong Linh đạp cửa xông vào, Bắc Dã đang ngồi ở trước bàn làm việc, mà âm thanh vừa nãy là phát ra từ trong máy tính, có lẽ là hắn đang nói chuyện với ai đó thì phải, Bắc Dã liếc nhìn khẩu súng trên tay cô môi hơi nhếch lên rồi nói với người trong màn hình máy tính.

\- không có gì, hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta nói tiếp.

Nói xong liền tắt máy rồi đứng dậy đi tới chỗ Hạ Phong Linh thong dong nói.

\- tiểu thư muốn giết tôi à?

\- không phải.

Hạ Phong Linh nhanh nhẹn giấu khẩu súng ra sau lưng rồi hùng hồn nói.

\- tôi muốn kết hôn với anh.

\- hả?

\- tôi muốn kết hôn với anh..

\- sao bỗng dưng tiểu thư lại muốn kết hôn với tôi vậy?

\- thế anh có gả không thì bảo?

Hạ Phong Linh thề, hắn mà dám nói không cô không ngại cho hắn ăn đạn đâu.

Hệ thống: "... ký chủ có ai cầu hôn như cô chứ, phải dịu dàng vào."

"Câm mồm."

Hệ thống vội cụp đuôi chạy biến.

\- đại tiểu thư, cầu hôn phải có thành ý, nhẫn của cô đâu, hoa hồng đâu?

Hạ Phong Linh tức gần chết nhưng vẫn phải ra ngoài mua hoa với nhẫn về, Bắc Dã vốn định bảo là phải thêm khung cảnh lãng mạn có hoa có nến, hoa còn phải xếp thành hình trái tim cơ, nhưng mà nhìn bộ dạng muốn giết người của cô lời muốn nói cuối cùng lại nuốt lại, cô không làm thì hắn làm sau vậy.

\- lần này được chưa?

\- ôi, nhẫn không vừa tay rồi.

Bắc Dã vô tội nói, giọng còn vô cùng gợi đòn, Hạ Phong Linh nhìn tay hắn, đúng là hơi chật thật, thế là Hạ Phong Linh liền kéo hắn ra tiệm để hắn thử.

\- tiểu thư cái này đơn giản quá rồi.

\- tiểu thư đây là nhẫn nữ.

\- tiểu thư...

Bắc Dã chọn cả ngày cũng không được cái nhẫn ưng ý, Hạ Phong Linh tức đến cả người phát hỏa.

Hệ thống, hay ta trực tiếp đánh ngất hắn rồi vác hắn đi lãnh giấy chứng nhận luôn được không?

"Ký chủ, hôn nhân phải dựa trên tiền đề tự nguyện, ép buộc cũng không tính nhé."

\- tiểu thư, hay cô chọn giúp tôi nhé?

\- cái này.

Hạ Phong Linh dứt khoát với lấy một cái nhẫn ở gần mình nhất rồi đưa cho Bắc Dã, nhưng hắn vẫn không hài lòng, Hạ Phong Linh phát điên, hệ thống nhiệm vụ này không cách nào thực hiện rồi.

"Ký chủ, điểm công đức 20000 điểm công đức sắp vào tay cô rồi, cô hãy cố lên."

"..."

Hạ Phong Linh hít sâu mấy lần để lấy lại bình tĩnh.

Vì điểm công đức, cô chấp hết.

\- lấy cái này hoặc không cưới nữa.

Bắc Dã: "..."

...

\- đại tiểu thư, vì sao cô lại đột nhiên muốn lấy tôi vậy?

Sau khi chọn nhẫn xong Bắc Dã tò mò hỏi cô, Hạ Phong Linh nhìn hắn sầm mặt.

\- anh không muốn?

\- tôi đương nhiên muốn, nhưng mà tôi vẫn tò mò.

\- đừng tò mò, tò mò hại chết người đấy.

Bắc Dã: "..."

Chọn nhẫn xong rồi Hạ Phong Linh về nhà lấy sổ hổ khẩu, tới lúc ra ngoài thấy tay hắn trống trơn thì cau mày.

\- sổ hộ khẩu đâu?

\- tôi mồ côi.

Nguyên bản nhân vật Bắc Dã vốn là trẻ mồ côi được ông Hạ thu nhận vào bang, mà công việc của hắn vốn không cần tới sổ hộ khẩu nên càng không cần làm, mãi tới sau này nhận lại cha mẹ ruột mới được nhập tên vào gia phả họ Bắc.

Mà với tình hình trước mắt này có lẽ thân phận của hắn còn lâu nữa mới được lật mở, vì vậy Hạ Phong Linh định nhập tên hắn vào sổ hộ khẩu nhà mình luôn nhưng suy đi tính lại cuối cùng lại từ bỏ, cho người đi làm sổ hộ khẩu cho hắn.

\- tiểu thư sao cô vội vậy?

Hắn cứ tưởng phải thuyết phục mấy lần cô mới đồng ý cơ.

\- đêm dài lắm mộng, để lâu tôi sợ thay đổi ý định.

Thà trừ công đức cũng không lấy mi nữa.

Bắc Dã: "..." thành ngữ này không phải dùng như thế đâu, mà cô vừa bảo gì nhỉ?

Bắc Dã vừa ngẫm ra liền sầm mặt lập tức đi ra ngoài, Hạ Phong Linh đang sốt ruột nên không để ý tới hắn, cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tới lúc một cuốn sổ đỏ đè lên cô mới ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói.

\- sao nhanh vậy?

\- tiền có thể giải quyết được tất cả mọi thứ.

\- vậy đi thôi.

Thủ tục đăng ký kết hôn rất nhanh liền làm xong, Hạ Phong Linh nhìn tờ giấy trên tay, âm thầm hỏi hệ thống.

"Thế này được chưa?"

"Tàm tạm."

\- vợ ơi khi nào mình tổ chức đám cưới?

Bắc Dã nhập vai rất nhanh, Hạ Phong Linh lạnh mặt.

\- không làm.

\- vợ...

\- muốn làm thì ly hôn.

Bắc Dã: "..." vợ hung dữ thật.

Cuối cùng hai người vẫn tổ chức đám cưới, bởi vì chuyện hai người kết hôn truyền đến tai ông Hạ, ông Hạ lập tức gọi cả hai tới hỏi chuyện rồi làm đám cưới cho luôn.