\- Thái Huy, tớ hơi buồn ngủ, khi nào tới nhà tớ cậu nhớ gọi tớ nhé.
Có lẽ thân thể này vốn yếu đuối lại còn phải uống nhiều thuốc nên Hạ Phong Linh luôn cảm thấy buồn ngủ, nếu là bình thường dù buồn ngủ hơn nữa cô vẫn có thể chống chọi lại được nhưng mà cứ ở bên Thái Huy là sự cảnh giác của cô lại biến mất, vô cùng an tâm mà ngủ trên lưng hắn.
Thái Huy vừa nghe Hạ Phong Linh nói xong một lúc liền nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng trên lưng mình rồi, hắn đợi thêm một lúc nữa, xác định cô ngủ say rồi thì không che giấu khí tức trên người nữa, linh khí từ thân thể hắn tản ra xung quanh nhưng linh khí rất nhanh liền bị người trên lưng hút sạch.
Mà Hạ Phong Linh vừa hấp thu linh khí xong, sắc mặt liền trắng hồng lên không ít.
...
Lúc Thái Huy đưa Hạ Phong Linh về đến biệt thự Hạ gia rồi mà Hạ Phong Linh vẫn ngủ ngon lành, Thái Huy cũng không định đánh thức cô dậy, định bụng bế cô lên phòng luôn thì bất ngờ gặp phải nam nữ chính ở cổng.
Bệnh tình Hạ Phong Linh chuyển xấu, mấy bữa tiệc kiểu này bây giờ đều là Hạ Kiều Nhi đi. Hiện giờ ai cũng chắc chắn người thừa kế của nhà họ Hạ nhất định là Hạ Kiều Nhi rồi, mà ông bà Hạ nghe mấy lời đồn như vậy cũng không phản ứng gì cả làm Hạ Kiều Nhi an tâm hẳn, vì thế hiện giờ cô ta ngày càng ra dáng của một người thừa kế rồi, giơ tay nhấc chân đều sặc mùi cao quý.
\- sức khỏe của cô ấy thế nào rồi?
Cảnh Hạo quan tâm hỏi một câu, Thái Huy nhìn hắn như nhìn kẻ thù lạnh nhạt nói.
\- chưa chết được.
Nói xong thì cõng Phong Linh đi thẳng, Cảnh Hạo nhìn nét mặt Hạ Phong Linh hơi thanh thản, có vẻ cô ngủ rất ngon thì mày hơi giãn ra.
Trước đây hắn ghét cô vì cô cứ bám lấy mình suốt ngày lại còn mắc bệnh tiểu thư làm hắn thấy là phiền, nhưng mà bây giờ cô đã không bám lấy hắn nữa, còn giúp hắn và Kiều Nhi ở bên nhau lại thêm trước đó hắn hiểu lầm cô nên Cảnh Hạo cảm thấy hơi có lỗi, thái độ đối với Hạ Phong Linh đương nhiên sẽ tốt hơn rồi, miễn cưỡng cũng có thể coi như em gái của mình.
Hạ Kiều Nhi thấy Cảnh Hạo nhìn theo hai người Phong Linh Thái Huy thì hơi thấp thỏm.
Hiện giờ Hạ Phong Linh đã thay đổi không còn đáng ghét như trước đó nữa, liệu có khi nào Cảnh Hạo sẽ giống như những người xung quanh, dần dần thích con bé hay không?
\- anh về đây, em nghỉ ngơi sớm đi.
\- vâng.
Từ sau vụ lần trước, thái độ Cảnh Hạo đối với cô ta tuy đã bình thường trở lại nhưng Hạ Kiều Nhi vẫn cảm thấy hai người vẫn có khoảng cách dù thế nào cũng không thể tự nhiên như trước kia nên tự nhiên cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, không dám làm gì khiến Cảnh Hạo phật ý dù trong lòng vô cùng khó chịu.
\- Thái Huy...ôi, Phong Linh ngủ rồi à? Phiền cháu quá.
Quản gia Trần thấy Hạ Phong Linh đang ngủ thì hạ thấp âm lượng, vội đi lên phía trước mở cửa phòng của Phong Linh cho hắn.
Thái Huy bây giờ là bảo mẫu đặc biệt của Phong Linh nên thái độ của người hầu đối với cậu đều đặc biệt tốt, nhưng Hạ Kiều Nhi vừa xuất hiện, đám người kia liền trở nên máy móc, chào có lệ rồi chuồn.
Trước đó luôn cảm thấy đại tiểu thư nhà họ tính khí tiểu thư, nhưng mà từ khi cô chủ mới xuất hiện bọn họ mới thấy đại tiểu thư nhà mình vẫn còn hiền chán.
Hạ Kiều Nhi sao không nhận ra đám người này không ưa mình, nhưng cô ta không thể hiện ra mặt, chờ cô ta lên làm chủ căn nhà này lúc đó đuổi việc hết đám người này cũng chưa muộn.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Hạ Kiều Nhi đột nhiên trở nên thâm độc, đúng lúc đó Thái Huy đột ngột đi xuống, Hạ Kiều Nhi vội cụp mắt xuống, sau đó lại ngước lên mỉm cười nhìn hắn.
\- em rể về rồi sao?
Thái Huy vốn định đi luôn nhưng nghe thấy Hạ Kiều Nhi gọi vậy liền dừng lại, quay sang nhìn cô.
\- em rể?
\- ừm, không phải hai đứa đang ở bên nhau sao?
Hạ Kiều Nhi nói như lẽ đương nhiên, cô ta đã tìm hiểu qua người này rồi, thế lực còn lớn hơn cả nhà Cảnh Hạo, nếu có thể thì không nên đắc tội với hắn vẫn hơn.
\- hai người chúng tôi ở bên nhau hay không liên quan gì đến cô?
\- tôi...
\- còn nữa, cô vẫn nên gọi tôi là Triệu thiếu gia thì hơn, hai chữ "em rể" này, cô không xứng.
Thái Huy nói xong thì đi thẳng, mặc kệ khuôn mặt kinh ngạc đến khó tin của Hạ Kiều Nhi ở phía sau.
Sau khi hắn đi một lúc, Hạ Kiều Nhi mới lấy lại tinh thần mà hậm hực đi lên phòng.
Sáng hôm sau, lúc chuẩn bị xuống lầu ăn sáng Hạ Kiều Nhi đột nhiên bị tiếng gọi đại tiểu thư vang lên ở trong phòng giữ chân lại.
\- đại tiểu thư của tôi ơi, bệnh của cô không được ăn đồ dầu mỡ nhiều đâu.
Quản gia Trần giữ lấy đĩa khoai tây chiên, vẻ mặt đầy bất lực, trong lòng cũng hơi tức giận.
Đại tiểu thư nhà họ bị bệnh, kiêng đủ loại đồ ăn, mà khéo làm sao, cô chủ mới của bọn họ lại thích ăn mấy thứ đó, thế là đại tiểu thư nhà họ thi thoảng lại lén ăn vụng một ít làm bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.
\- cho con một miếng, chỉ một miếng thôi mà.
Hạ Phong Linh làm mặt đáng thương, quản gia Trần nhìn cô làm nũng thì hơi do dự sau cùng vẫn phũ phàng từ chối.
\- đợi phẫu thuật xong bác sẽ cho cháu ăn thoải mái luôn.
\- bác à...
\- bác đã làm sẵn cho cháu một đĩa salad rồi, cháu thích xuống dưới ăn hay là mang lên đây?
Hạ Phong Linh: "..." lại là rau sao?
A!!!!!
Cô ăn chay cả tháng rồi, người cũng sắp xanh luôn rồi, đừng cho cô ăn chay nữa được không hả!!!!