Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 93:Chương 92. Người bảo vệ ánh sáng (18)




Mặc dù lâu lắm rồi Hạ Phong Lâm mới lại được ăn cơm cùng em gái mình nhưng không khí bàn ăn hôm nay lại không vui vẻ như mọi khi mà có chút kỳ lạ.

Ngoại trừ Hạ Phong Linh thật sự muốn ăn cơm ra thì hai người đàn ông ngồi đối diện cô lại chẳng có tâm trạng ăn uống mà đuổi theo suy nghĩ của riêng mình.

Kế Kiệt thì nhìn Hạ Phong Linh, vừa ăn vừa ủ mưu nghĩ kế giữ cô bên mình mãi mãi.

Hạ Phong Lâm thì nhìn Kế Kiệt và em gái mình mà bắt đầu suy tính, trong lòng tuy không thích Kế Kiệt lắm bởi vì thân phận người này hơi bí ẩn một chút, nhưng khi nghĩ tới hắn có thể khiến Hạ Phong Linh quên đi tên khốn Nhật Minh kia thì lại thấy Kế Kiệt đột nhiên thuận mắt hơn rất nhiều.

Trước đó hắn đã nói rồi, bất kể em gái hắn yêu ai chỉ cần người đó không phải Phạm Nhật Minh, không bị khuyết thiếu tay chân hay quá xấu là được.

Nay nhìn lại Kế Kiệt, mặt đẹp dáng chuẩn, lại còn có năng lực, ừm, vượt xa mong đợi ban đầu của hắn nhiều, mỗi tội người yêu của em gái hắn không thể có vai vế quá thấp được.

Hạ Phong Lâm lại bắt đầu vì tương lai của em gái mà suy tính cuối cùng quyết định đưa Kế Kiệt vào công ty làm việc, dù sao công ty vẫn còn thiếu nhiều vị trí, đem hắn đi từ từ bồi dưỡng là được.

Cho nên khi nghe tin này, Hạ Phong Linh hơi ngạc nhiên không ngờ Hạ Phong Lâm lại chấp nhận Kế Kiệt nhanh như vậy, còn chủ động yêu cầu hắn tới công ty mình học việc nữa chứ, càng bất ngờ hơn là Kế Kiệt cũng đồng ý.

Kế Kiệt cũng cảm thấy sau này mình giải nghệ rồi cũng phải kiếm công việc đàng hoàng mà làm để chăm sóc cô thật tốt nên khi Hạ Phong Lâm đề nghị hắn chỉ suy nghĩ một chút rồi lập tức đồng ý ngay, thế là sau đó hai người này liền bắt đầu sáng đi tối về cả ngày nhìn không thấy mặt.

Hạ Phong Linh ban đầu không chú ý lắm, được tự do thì lại la cà ngoài hàng quán ăn hết cái này đến cái kia, nhưng mà sau một thời gian thấy chỉ số hắc hóa của Kế Kiệt đột nhiên giảm từng ngày thì bắt đầu nghi ngờ.

Cô ở bên hắn lâu như thế mà chỉ số hắc hóa không giảm, thế mà theo anh trai cô vài ngày đã giảm nhiều như vậy, đừng nói với cô là tên này và anh trai cô có tư tình nhé.

Hạ Phong Linh vừa nghĩ vậy liền lo lắng không thôi, vội vã phi thẳng đến công ty anh mình.

Hắn mà thích anh cô là nhiệm vụ của cô thất bại đó, không thể để hai người đó ở bên nhau được.

\- tiểu thư cho hỏi cô tìm ai vậy?

\- anh trai tôi, Hạ Phong Lâm.

Lễ tân đã nghe nói tổng giám đốc có một cô em gái nên lập tức gật đầu nói.

\- vâng, phiền tiểu thư đợi một lát, để tôi báo với tổng giám đốc.

Hạ Phong Linh gật đầu, lễ tân liền bắt đầu gọi điện thoại, đầu dây bên kia rất nhanh liền được kết nối, lễ tân nói với đầu dây kia mấy câu, người bên kia liền nói sẽ đích thân xuống đón Hạ Phong Linh luôn.

Mà người bên kia vừa xuống một cô gái không biết từ đâu xông tới chặn anh ta lại rồi nói với anh ta cái gì đó, Hạ Phong Linh ở quá xa nên không nghe thấy liền tiến lại gần.

Thư ký Lưu đã từng thấy ảnh của Phong Linh trên bàn làm việc của tổng giám đốc nên vội đi qua chỗ cô.

\- Hạ tiểu thư, mời cô đi theo tôi, tổng giám đốc đang đợi cô ạ.

\- ừm.

Nhưng mà thư ký Lưu vừa muốn đi thì cô gái ban nãy lại giữ anh ta lại cố chấp nói.

\- thư ký Lưu, tôi muốn gặp Phong Lâm.

\- cô Uyển Nhi, tổng giám đốc không muốn gặp cô.

\- tôi chỉ gặp anh ấy một chút thôi mà.

Triệu Uyển Nhi vẫn kiên trì không buông, dây dưa cả buổi ý nói nếu thư ký Lưu không đưa cô ta đi gặp Phong Lâm thì cô ta sẽ không buông tay, thư ký Lưu là đàn ông con trai không tiện động tay động chân với phụ nữ nên Hạ Phong Linh đành thay hắn làm chủ.

\- tai cô có vấn đề à, không nghe thấy người ta nói rồi sao?

Triệu Uyển Nhi nhìn thấy Hạ Phong Linh từ lâu nhưng cố tình phớt lờ cô đi, bây giờ thấy Hạ Phong Linh lên tiếng thì giả vờ ngạc nhiên mà nói.

\- Phong Linh, em cũng ở đây sao? Có thể gọi anh em ra gặp chị một lúc được không? Chị không có ý gì cả chỉ muốn trả lại cho anh ấy chút đồ mà thôi, nhưng anh ấy lại không chịu gặp chị.

\- trả đồ à? Vậy đưa cho tôi, tôi đưa cho anh ấy.

Hạ Phong Linh vô cùng bình tĩnh làm Triệu Uyển Nhi khá bất ngờ, đứa con gái này trước giờ thấy cô đều hận không thể băm cô làm nhiều mảnh, hôm nay vì sao lại bình tĩnh như vậy.

\- đưa cho tôi đi, nhanh lên.

Hạ Phong Linh vươn tay ra đòi đồ, Triệu Uyển Nhi làm gì có đồ mà đưa nên lúng túng nói.

\- chị...chị không mang theo.

Không lẽ con bé này không nhìn ra cô ta chỉ viện cớ thôi à?

Hạ Phong Linh nghe nữ chính nói vậy thì cau mày.

\- vậy cô gặp anh ấy làm gì?

\- chị...á...

Tay Triệu Uyển Nhi bị bóp đau buộc phải buông tay thư ký Lưu ra, thư ký Lưu được tự do lập tức lùi ra sau một khoảng, Hạ Phong Linh thì nhìn Uyển Nhi lịch sự nói.

\- hại anh tôi chưa đủ thảm à mà còn muốn hại anh ấy lần nữa?

\- chị... nhưng mà khi đó em cũng có phần mà.

Triệu Uyển Nhi bị nhắc lại chuyện cũ thì ấp úng một lúc sau cũng bật lại Hạ Phong Linh, cô ta tưởng đâu Hạ Phong Linh sẽ tức giận, ai ngờ Hạ Phong Linh không chỉ không tức giận mà còn bình thản nói.

\- thì sao chứ? Tôi là em gái của anh ấy dù tôi có làm sai anh ấy cũng sẽ tha thứ cho tôi, còn cô, cô chỉ là một người ngoài mà thôi.

Hạ Phong Linh nói xong thì buông tay Triệu Uyển Nhi ra rồi nhìn thư ký Lưu.

\- đưa tôi đến chỗ anh tôi đi.

\- vâng thưa nhị tiểu thư, mời cô đi theo tôi.

Thư ký Lưu lập tức dẫn đường, Triệu Uyển Nhi nhìn theo hai người kia cuối cùng vẫn không đuổi theo mà đi về, cơn đau nhói trên tay nói cho cô ta biết Hạ Phong Linh bây giờ không dễ chọc.

Hơn nữa Hạ Phong Linh vừa nói gì vậy?

Người ngoài?

Triệu Uyển Nhi nhớ lại hai từ này thì có chút khó chịu.

Cô ta không tin chỉ trong thời gian ngắn như vậy Hạ Phong Lâm đã coi cô ta là người ngoài rồi, nhất định là con ranh kia muốn chọc tức cô ta nên mới cố ý nói vậy mà thôi.

Nghĩ như vậy tâm trạng Triệu Uyển Nhi lại tốt đẹp hơn một chút, cô ta hơi sửa lại tóc rồi mới đi về.