Tần Lệ biết được nàng không thích thượng triều, nhưng hắn thích nhìn bộ dạng mệt mỏi của nàng, cái hành động thân mật ỷ lại này, thanh tỉnh ít khi có.
Bất quá Tô Đường cũng có biện pháp của nàng. Hôm nay, nàng vừa vặn tắm gội xong, không có mặc nam bào lúc trước, mà kêu cung nữ chuẩn bị cho mình một bộ nữ trang. Mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, bởi vì mới tắm xong, nên cả người đều tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt. Làn da nàng trắng nõn, khí chất thanh cao như hoa lan, một bộ y phục màu trắng, nhìn nàng giống như tiểu tiên nữ không nhiễm bụi trần.
Tần Lệ đã từng tưởng tượng khi nàng mặc nữ trang sẽ diễm lệ như thế nào, tới khi nàng thật sự mặc nữ trang xuất hiện trước mặt mình, mới phát hiện thật khác so với những tưởng tượng của mình.
Tiểu tiên nữ cùng với đôi mắt nhiễm hơi nước nhìn hắn, tựa hồ không quen với váy áo trên người, nàng hơi ngượng ngùng, "Hoàng Thượng, đẹp sao?"
Thanh âm Tần Lệ trầm xuống, "Kêu tên ta." . ngôn tình hay
Đâu chỉ đẹp, thanh âm còn ngọt chết đi được!
Tiểu tiên nữ tiếp tục dùng đôi mắt vô tội nhìn hắn, ngọi ngào hô: "Tần Lệ."
"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm xuống 10%, chỉ số hắc hóa hiện giờ: 30%."
"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm xuống 5%, chỉ số hắc hóa hiện giờ: 25%."
Âm thanh nhắc nhở vang lên hai lần lại đem đầu óc Tô Đường hỏng rồi. Thật là cao hứng, nàng thậm chí còn hạ một chiêu tàn nhẫn, chịu đựng cái lạnh run người, ngọt ngào hô vài tiếng Tần ca ca, hận không thể biến quân vương thành hôn quân.
"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm xuống 5%, chỉ số hắc hóa hiện giờ: 20%."
"Qua sang năm, ta mang nàng đi suối nước nóng." (chỗ này mình nghĩ chỉ số hắc hóa giảm, tình cảm tăng lên a)
"Quá tốt rồi, cảm ơn Tần ca ca."
Vì hoàn thành nhiệm vụ, Tô Đường quả thực đem bốn chữ không biết xấu hổ phát huy tới cực hạn.
Tết có mười ngày nghỉ lễ, mà lúc này, các quan lại đương nhiên là muốn nghỉ ngơi tắm gội, làm hoàng đế, tự nhiên sẽ không xử lý triều sự.
An vương phủ lại một lần nữa tiến vào trung tâm quyền quý, có biết bao nhiêu người muốn có chút quan hệ với An tiểu vương gia, không nói đến cái khác, lúc trước Tề Thủ Phụ thiếu chút nữa rơi vào đường chết, còn không phải bởi vì một câu của An tiểu vương gia, hiện giờ tuy cáo lão hồi hương, nhưng cũng tính là áo gấm về làng.
Mà Tô Đường, vì sự phát triển của An vương phủ sau này, nàng bèn thương nghị cùng Tần Lệ, chờ đổi lại thân phận để cho Tần An Cẩn về lại đất phong. Mà thân phận An Nghi quận chúa này của nàng thì không thể dùng được nữa, tuy nói Tần Lệ không phải là con ruột của tiên đế, nhưng việc này người ngoài cũng không chấp nhận. Nếu Tô Đường lấy thân phận Tần An Nghi gả cho hắn, vậy thì sẽ gây ra tranh cãi. Cuối cùng, Tô Đường phải lấy thân phận dưỡng nữ của An vương phủ gả cho hắn.
Đương nhiên, tuy là dưỡng nữ, nhưng đãi ngộ không hề chịu thiệt.
Bất quá đó là sau này, trước mắt, Tô Đường đang thỏa thích tắm suối nước nóng trong biệt viện.
Tô Đường đang mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, thì bên tai bỗng nghe tiếng bước chân, chỉ thấy Tần Lệ ngồi xổm bên suối nước nóng, trong mắt tràn đầy ôn nhu, "Ngâm mình trong suối nước nóng xong rồi, còn muốn đi nơi nào chơi?"
Tô Đường cũng chưa biết rõ nơi này, liền hỏi: "Nơi này có chỗ nào thăm thú được?"
Tần Lệ, "Biệt viện này có một trang trại nuôi thú, đi thử xem coi nàng thích không?"
Tô Đường ánh mắt sáng lên, lập tức nói: "Thỏ thỏ! Ta muốn nướng muối ớt, cảm ơn."
Tần Lệ phụt một tiếng rồi bật cười, điểm điểm cái mũi hơi dính nước của nàng, trong mắt tràn đầy biểu tình bất đắc dĩ cùng với sủng nịnh: "Chỉ biết ăn, ngoài ăn nàng còn biết gì nữa? Nghe tiểu thái giám trông coi thú nói, trong vườn mới bắt được một con khổng tước màu trắng, đợi lát nữa tới xem thử?"
Sự hứng thú của Tô Đường bị câu nói này làm giảm đi, nếu không tước ở cổ đại thì thực hiếm lạ, nó còn được xưng là Chi Thụy Điểu. Nhưng là một người hiện đại, nàng đã nhìn quen với loại chim này, vì thế nàng hỏi: "Thỏ thỏ thực sự không nướng được sao? Nếu không được, chắc hẳn có bồ câu đi, chúng ta hầm canh bồ câu, mà nếu được, bồ câu non nướng lại càng mỹ vị."
Thanh âm Tần Lệ mang theo một chút ý cười, "Hảo, bây giờ nàng mặc xiêm y vào đi."
Tô Đường gật đầu, bất quá đôi mắt ngập nước lại nhìn hắn.
Tần Lệ như hiểu được ý của nàng, nhìn ngắm nàng, rồi lộ ra một nụ cười quyến rũ, "Nghi Bảo chậm chạp hành động, là muốn ta mặc quần áo cho nàng sao?"
Khuôn mặt Tô Đường đều đỏ lên, "Chàng xoay người lại đi!"
Cẩu hoàng đế đáng chết này, gần đây hắn tựa như biến thành sói vậy, mỗi đêm đều khi dễ nàng. Đương nhiên, hắn vẫn có chừng mực, mỗi lần tới gần bước cuối cùng thì dừng tay, sau đó gắt gao ôm lấy nàng, cả một đêm không buông tay.
Tô Đường bơi ra từ hồ nước nóng, trên eo nàng có những vết dâu tây rất rõ ràng, xanh xanh tím tím ở trên làn da trắng như sứ tinh tế của nàng, có vẻ phá lệ ái muội.
Bởi vì là ăn tết, mà ở biệt viện này lại có nhiều tâm phúc, cho nên nàng mặc một bộ váy áo màu hồng thạch lựu. Cũng không biết là hắn tính toán thời gian quá đúng hay không, nàng mới vừa mặc xong, trên người nàng liền được khoác một kiện áo choàng. Áo choàng màu đỏ, còn có một cái mũ lông hồ ly xù xù mềm mại, mặc ở trên người nàng, vốn là mặt nhỏ xinh, lại càng thêm trắng nõn kiều khí. Mà đúng lúc ánh mặt trời chiếu lên người nàng, cả người như tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt.
Rất đẹp, nhưng lại có vẻ không chân thật.
Tần Lệ bỗng nhưng hoảng hốt, giống như hoa trong gương, trăng trong nước, tuy đẹp nhưng lại cảm thấy không thể bắt được nàng.
Hắn đột nhiên duỗi tay, bắt lấy Tô Đường, làm nàng nhăn mày lại, "Làm sao vậy?"
Tần Lệ nhìn nàng, hai tròng mắt của hắn đen nhánh một mảnh, không nhìn thấy điểm cuối, cũng không nhìn thấy một chút gì của sự sống, như một cái hồ tràn đầy tử khí ngập nước, "Không có gì, ta chỉ sợ nàng đi mất."
Tim của Tô Đường bỗng lỡ một nhịp, nàng dự định sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ rời đi ngay, nhưng với tình hình hiện tại, chỉ sợ khi nàng vừa đi, hắn sẽ lập tứ hắc hóa lại một lần nữa, chỉ có thể nói: "Ta sẽ không đi đâu, trừ phi chàng đuổi ta."
Thời điểm nàng nói, nàng còn cười ngâm ngâm, cộng với đôi mắt to ngập nước càng làm tim người đối diện tan chảy. Nhìn thì có vẻ thâm tình nhưng trong lòng Tần Lệ hiểu rõ, trong mắt nàng không hề có tình cảm, nàng cũng không yêu chính mình, nhưng thì sao, miễn là nàng còn ở bên cạnh mình là tốt rồi.
Nàng muốn diễn kịch, thì hắn sẽ bồi nàng diễn cả đời.
Chỉ cần nàng không rời đi là được.
Tần Lệ vẫn mang nàng tới chuồng khổng tước, bởi vì Đại Tần có câu nói, chỉ cần nhìn thấy bạch khổng tước xòe đuôi, liền sẽ bạch đầu giai lão.
Hoạn quan đang chăm sóc khổng tước lúc này đang rất kích động cùng khẩn trương, nhưng không bao lâu, cũng chỉ còn dư lại sự sợ hãi, bởi vì bạch khổng tước mãi không chịu xòe đuôi.
"Hoàng.....Hoàng Thượng, có thể là trời quá lạnh, nên nó khó có thể xòe đuôi ạ."
Tô Đường không thích giết người, liền cho tiểu hoạn quan lui xuống.
Sắc mặt Tần Lệ không thể nào tốt được, Tô Đường thân thể không tốt, bạch khổng tước lại không muốn xòe đuôi. Đây có phải là chứng minh bọn họ không thể cũng nhau sống đến bạch đầu giai lão hay không?
Không khí bỗng trở nên ngột ngạt, lệ khí trong mắt Tần Lệ càng thêm nghiêm trọng, mắt thấy giá trị hắc hóa muốn tăng lên, Tô Đường đau đầu không thôi.
Mê tín ở thời đại phong kiến không được a.
Đang chuẩn bị an ủi người nào đó, kết quả bạch khổng tước tựa hồ cảm nhận được nguy hiểm, run run rẩy rẩy mà xòe đuôi ra.
Tô Đường thở phào nhẹ nhõm một hơi, liếc mắt, lại thấy Tần Lệ cũng như mình nhẹ nhàng thở phào một hơi.
"Thưởng."
Hắn một khi cao hứng sẽ ban thưởng, mà người nhận thưởng này đương nhiên là tiểu hoạn quan chăm sóc bạch khổng tước rồi.
Tiểu hoạn quan vui mừng mà khóc lên, quỳ trên mặt đất mà dập đầu tạ ơn đến nỗi cái trán muốn bắt đầu xuất huyết.
Bạch khổng tước xòe đuôi, Tần Lệ bỗng nhớ ra tiểu ham ăn nào đó, liền nói: "Đi thôi, nàng muốn uống canh bồ câu hẳn là cháo bồ câu."
Tô Đường sửng sốt, "Không đúng a, thời gian mới trôi qua không bao lâu, nhanh như vậy có thể nấu xong sao?"
Tần Lệ nhìn qua nàng, ngữ khí bỗng trở nên dịu dàng lạ thường, "Ta quá hiểu nàng mà."
Đến rồi, cảm tình đại gia đã sớm chuẩn bị tốt, lúc trước bất quá là muốn hùa cùng nàng chơi thôi.