Xuyên Nhanh: Cứu Mạng, Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ!

Chương 49: Người giám hộ của mãnh thú 11




Sau khi Tô Đường bị ai đó tàn phá hết một ngày, đêm đó trên internet của tinh tế có một cái bình luận thú vị như thế này.

― Vương bát đản Tần Kiêu không phải là người!

Lúc trước chuyện phát sinh trên tinh cầu Tắc La còn chưa hạ nhiệt theo thời gian, cho nên cái bình luận này của Tô Đường khi đăng lên, tinh tế võng liền trực tiếp bạo.

― Trời ơi, đây là cái tình huống như thế nào, thời gian cách tin tức lúc trước đã một tuần, cho nên đây là cưỡng ép cầm tù trong truyền thuyết sao? Tiểu dẫn đường đáng thương rốt cuộc cũng được thả ra để thở dốc sao?"

― Nhóc đáng thương, ngươi nói như vậy sẽ bị *, chúc ngươi may mắn.

― Chúc may mắn.

Tô Đường nhìn tất cả bình luận phía dưới đều là chúc may mắn, sắc mặt đều đen! Mà lúc này, cái con người khởi xướng ra lại ngoài ý muốn thức tỉnh một nhân cách khác, tiểu họa sĩ.

So sánh với đại lão mặc nữ trang hung tàn, tiểu họa sĩ giống như một tiểu thiên sứ vậy, vừa thiện lương lại còn đáng yêu, mấu chốt là còn đặc biệt am hiểu lòng người a!

Khi một nhân cách mới vừa thức tỉnh sẽ chiếm cứ đại bộ phận chủ đạo, giống như lúc trước là đại lão mặc nữ trang hung tàn, mở miệng là muốn giết chết nàng, chờ đến khi nhân cách dung hợp xong, nhân cách đó mới chiếm thế thượng phong.

Mà hiện tại, Tô Đường nhìn người kia tươi cười ấm áp, cả người đều sung sướng.

"Nhãi con a, ba ba sai rồi, lúc trước ba ba không nên mạt sát con, con tha thứ cho ba ba được không."

Kích động một cái, lời nói trêu ghẹo đều muốn bay lên trời rồi. Bởi vì tiểu họa sĩ tính cách siêu hảo, Tô Đường thường thường ăn chút tiện nghi, mà mỗi lần như vậy tiểu họa sĩ đều là cười ngâm ngâm nhìn nàng, mặc cho nàng chơi đùa, người có nhiều nhân cách như vậy, Tô Đường thật sự thích tính cách này, cũng là luyến tiếc nhất mạt sát nhân cách này.

Nhưng mà không, nhân cách này lại một lần nữa tỉnh lại, Tô Đường bỗng sinh ác ý nói: "Nếu không, để tôi mạt sát nhân cách chính chủ, về sau anh chính là Tần Kiêu."

Hệ thống nghe một câu kinh hãi thế tục này của nàng liền cả kinh run run cả người, liền lập tức nói: "Ngươi như vậy sẽ bị thao chết a."

Tô Đường, "Ngọa tào, ngươi câm miệng!"

Tiểu họa sĩ phụt một cái cười ra tiếng, hắn duỗi tay xoa xoa mái tóc của nàng, rõ ràng khuôn mặt thì vẫn là khuôn mặt của Tần Kiêu, nhưng lệ khí lại hoàn toàn biến đâu mất không thấy.

"Đừng nháo."

Thật sự quá ôn nhu, Tô Đường nhịn không được cọ đầu vào tay hắn, sau đó vô cùng đáng thương mà nhìn hắn, "Nhãi con a, nhân cách chính chủ quá khi dễ người, tôi rất nhanh bị hắn ngược chết a."

Tiểu họa sĩ ôn ôn nhu nhu, thấy nàng thực sự đáng thương, bỗng như ảo thuật biến ra một cái bánh kem.

Tô Đường hai mắt đều sáng rực lên, "Anh làm sao?"

Tiểu họa sĩ còn có một kỹ năng, đó chính là làm bánh a, vị thì tuy giống với những bánh khác, nhưng thắng ở chỗ hắn đặt tâm ý vào nha.

Tô Đường bưng bánh kem đến trước mặt, trên mặt tươi cười tràn đến đáy mắt, bởi vì còn có chút suy yếu, cả người liền có vài phần nhu nhược. Mà cái nụ cười này, xinh đẹp liền cùng với cái bánh kem nhỏ trong tay, vừa mềm lại còn thơm ngọt.

Tô Đường cầm lấy cái muỗng, ăn một tiếng liền phát ra âm thanh hạnh phúc và cảm thán, "Nhãi con a, quả nhiên người tôi thích nhất vẫn là anh a."

Tiểu họa sĩ rũ rũ mắt nhìn cái đầu nhỏ xù xù kia, trên người tản ra một hơi thở ấm áp, nhưng mà ánh mắt lại đượm buồn, "Anh cũng thích em."

Tô Đường một phát giải quyết hết cả bánh kem, lúc này người liền bình tĩnh lại. Các nhân cách phụ lần lượt thức tỉnh, nhưng lại cùng nhân cách chính chủ dung hợp cả một đêm, nàng cũng không định gây ra hiểu lầm gì đó, thuận miệng liền nói một câu mệt mỏi.

Tiểu họa sĩ cũng chưa nói cái gì, vẫn tươi cười ôn nhu nói: "Ân, ngày mai tôi lại đến xem em."

"Anh cũng đi ngủ sớm đi, ngủ ngon." Tô Đường tươi cười mà nhìn hắn, trong lòng cũng hiểu rõ ngày mai sẽ không thấy được 'hắn'.

Quả nhiên, sáng sớm tinh mơ ngày hôm qua, nàng còn đang ngủ, có người liền phá cửa mà vào.

Chăn chợt bị xốc lên, Tô Đường bỗng lạnh đột ngột mà run run cả người, trợn mắt liền thấy vị Tần Diêm Vương âm trầm mặt đen như đít nồi.

Trong khoảng thời gian này ở chung, nàng đã không sợ hắn như trước, chậm rì rì ngồi dậy, từ tốn nói: "Nguyên soái đại nhân, anh xông vào phòng tôi đột ngột như vậy, đây chẳng phải là điều không tốt sao?"

Tần Kiêu sắc mặt cổ quái nhìn nàng, sau đó lại đột nhiên lại nở một nụ cười, "Không phải là ba ba của tôi sao, sao lại vội vàng phủi sạch quan hệ như vậy."

Tô Đường đang bước từ trên giường xuống, chợt nghe thấy câu này của hắn, cả kinh thiếu chút nữa té ngã rồi.

Nàng trừng mắt, thập phần không sợ chết nói: "Lời này không thể nói như vậy, tiểu họa sĩ là người ôn nhu a, chúng ta đã quen đùa giỡn với nhau như vậy, nhưng mà ngài, tôi cũng không dám nhận đứa con lớn như vậy đâu."

Tần Kiêu nghe vậy, liếm liếm răng nanh, vật nhỏ này nếu biết điều mà nhân cách kia nghĩ trong lòng, sợ là sẽ bỏ chạy mất thôi.

Thôi, cứ cho nàng nghĩ như vậy đi, chỉ sợ khi biết được sự thật sẽ dọa nàng bỏ chạy mất.

"Đi ăn sáng?"

Tô Đường, "Cũng được, chờ tôi đi thay quần áo đã."

Nàng tưởng rằng chờ nàng rửa mặt xong, đổi một bộ quần áo, Tần Kiêu hẳn sẽ rời đi rồi, kết quả đi ra vẫn thấy đối phương còn ở trong phòng, vẻ mặt tức khắc 'thụ sủng nhược kinh'.

"Nào dám làm phiền nguyên soái đại nhân chờ một người vô danh như tôi chứ."

Tần Kiêu liếc mắt nhìn nàng, "Nói tiếng người."

Tô Đường, "Tôi sợ ăn không tiêu, tôi có thể cự tuyệt ăn sáng cùng ngài không?"

Vật nhỏ càng lúc càng lớn mật, Tần Kiêu cười như không cười nhìn nàng, sau đó vô cùng cự tuyệt nói, "Không được."

Tô Đường cũng không tiếp tục nói nữa.

Bên trong nhà ăn của căn cứ, hai người một trước một sau xuất hiện, làm nhà ăn vốn đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều dừng động tác của mình lại, những đôi mắt tò mò hận không thể xuyên thấu bọn họ.

Sau đó, liền nghe mỗ nguyên soái lãnh khốc vô tình lạnh nhạt nói: "Đều rãnh rỗi không có chuyện gì sao? Đợi lát nữa chạy xung quanh căn cứ 17 18 vòng đi."

Tiếng nói vừa dứt, bên trong nhà ăn đều vang lên tiếng kêu rên.

Chuyện của nguyên soái sao có thể tùy ý mà nhìn? Đương nhiên, kêu rên thì kêu rên, dưa vẫn là muốn ăn (giống như drama thì vẫn muốn hít), bất quá không lớn mật như lúc trước thôi.

Tô Đường chọn đồ ăn sáng Trung Quốc, một bên uống sữa đậu nành, một bên nói với hắn: "Không nghĩ nguyên soái đại nhân khá bình dân a."

Mặc dù là thời đại tinh tế, nhưng chế độ giai cấp vẫn còn tồn tại. Quý tộc không thể nào cùng ăn với dân thường được, nguyên soái với binh lính cũng như vậy.

Tần Kiêu, "Ta không để ý nhiều như vậy."

Tô Đường, "Nếu không chú ý như vậy, ngài như thế nào mà nhẫn nhịn tới bây giờ, mà không hỏi ta một câu nào hết."

Mất công đem nàng mang về căn cứ, cơ hồ ngăn chặn mọi thông tin liên lạc bên ngoài của nàng, nhưng thiết bị đầu cuối cá nhân lại không bị tịch thu, nhưng như vậy thì sao, nàng lại không ra ngoài được a.

Tốc độ ăn của Tần Kiêu thực sự rất nhanh, không bao lâu, liền giải quyết nhanh gọn bữa sáng, chờ khi ăn xong, hắn mới nói: "Trước đó, ta thực sự muốn biết quan hệ giữa ta và cô."

Bảy nhân cách thì đã thức tỉnh hai cái, mà hai cái nhân cách đều có tình cảm đặc thù với nàng, đến nỗi còn lại mấy cái, không cần nói hắn cũng đã đoán ra được. Vật nhỏ cũng có năng lực, gặp mạnh thì lấy cường đấu với cường, nhưng nếu gặp nhân cách ôn nhu như tiểu họa sĩ đây, liền nhuyễn manh giống như vậy.

Sách, hắn đúng thật là khác tò mò, nếu một ngày nàng làm nũng với chính mình, không nghĩ sẽ là bộ dáng gì a.

"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm xuống 5%, chỉ số hắc hóa trước mặt: 95%"

Tô Đường ăn sáng mới được một nửa, đột nhiên nghe âm thanh nhắc nhở, tức khắc cảm động nói với hệ thống: "Cẩu a, khẳng định là bởi vì ta thức tỉnh tiểu họa sĩ, nên hắn lay nhiễm tính cách của tiểu họa sĩ, đây gọi là tình cảm có thể chia sẻ a."