Tô Đường tuy rằng đã tỉnh lại, nhưng do nàng thiếu hụt tinh thần, không lâu sau liền bắt đầu mệt nhọc lại.
Tần Kiêu tùy ý cho nàng lăn lộn, nửa câu oán giận đều không có, cuối cùng thấy nàng mệt mỏi ngáp, liền thật cẩn thận nói: "Tô tỷ tỷ, vẫn là nên ăn một chút gì đó xong mới ngủ nha."
Tô Đường thật có chút đói bụng, nghe vậy liền gật đầu, "Hảo a."
Tần Kiêu, "Chị vừa mới tỉnh, chờ em mang cháo tới cho chị, đúng rồi, cháo sẽ thanh đạm một chút, chị mới vừa tỉnh lại, không nên ăn đồ ăn quá nhiều dầu mỡ."
Tô Đường đã lâu chưa thấy bộ dáng này của hắn, thật cẩn thận, lại mang theo mấy phần lấy lòng, lại nghĩ đến lúc trước mình không chút lưu tình nào mà mạt sát hắn, không khỏi mềm lòng nói: "Chị sao cũng được."
Ăn xong cháo, Tần Kiêu vẫn không chịu đi, chỉ là sau khi Tô Đường nằm xuống giường, trong nháy mắt, hắn nắm lấy góc áo của mình sợ hãi nói: "Tô tỷ tỷ, em có thể ngủ ở sô pha trong này được không? Chị yên tâm, em sẽ không quấy rầy đến chị đâu?"
Tốt xấy gì cũng là ân nhân của Liên Bang, hiện giờ Tô Đường được hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc cao cấp nhất, trong phòng bệnh có TV, cũng có sô pha, bất quá sô pha kia rất nhỏ, thân thể Tần Kiêu cao lớn như vậy mà nằm xuống, sợ là chân cũng không bỏ xuống được, nhiều lắm chỉ có thể ngồi mà ngủ thôi.
Tần Kiêu sợ là đã mấy ngày rồi chưa được hảo hảo nghỉ ngơi, nhìn tuấn dung mệt mỏi như vậy, lúc này mặt có hơi tái đi. Hắn sợ Tô Đường không có đáp ứng, lại dũng khí nói tiếp, "Em sẽ rất ngoan, tuyệt đối không làm phiền tới chị. Nếu không, chị cho phép em dựa vào mép giường của chị được không, em dựa một tí, tuyệt đối không......" Lời nói tới đây, dũng khí giống như đã hết, ngay cả thanh âm cũng dần dần yếu đi, "Được rồi, là em quấy rầy tới Tô tỷ tỷ."
Tô Đường lại không phải là người có ý chí sắc đá, sô pha kia làm sao có thể ngủ được, ngay cả mép giường của chính mình, dựa vào cũng không thoải mái a. Nàng nhớ rõ mình đã từng hỏi nhân cách này của hắn bao nhiêu tuổi, hắn nói mình 12-13 tuổi, nếu như thế, hai người ngủ cùng nhau chắc cũng.....không sao đi?
Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng xê dịch qua bên cạnh, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, nói với hắn: "Được rồi, ngủ trên giường đi."
Giường bệnh không tính là quá nhỏ, bất quá hai người ngủ trên đây thì có chút chật, Tần Kiêu mới vừa đi lên, Tô Đường liền có điểm hối hận, nhưng lời nói đã nói ra, cũng không thể đem người đuổi ra, huống chi nhân cách học sinh này có chút mẫn cảm, phàm là nàng lộ ra một chút điểm không muốn, hắn sẽ tự trách mình.
Đối mặt với tểu đáng thương như vậy, nàng cũng không thể hạ thủ được.
Mang theo tâm tình như vậy, ngược lại ngủ không được, vì thế chỉ có thể quấy rầy hệ thống.
Hệ thống, "Thói đời ngày sau, luân thường đạo lý a, nam sinh 12-13 tuổi mà ngươi cũng không buông tha? Cầm thú! Không, là không bằng cầm thú!"
Tô Đường:.....Thôi, nàng vẫn nên là ngủ đi.
Tần Kiêu tuy rằng chuyển biến nhân cách, nhưng mùi hương độc đáo của nam nhân vẫn còn ở đó, hơi thở kia tràn ngập nơi chóp mũi, cư nhiên quỷ dị làm Tô Đường sinh ra một cảm giác an toàn. Mơ mơ màng màng, cuối cùng ngủ lúc nào không hay.
Nàng vừa mới ngủ, vốn người đáng lẽ nên ngủ say lại đột nhiên mở hai con mắt ra, ánh mắt như cũ vẫn yếu đuối sợ sệt, nhưng nếu nhìn kỹ, lại có thể nhìn ra một chút gì đó điên cuồng. Hắn cẩn thận mà nhìn người bên cạnh, xác định là nàng thật sự ngủ rồi, lúc này mới một lần nữa bò lên.
Động tác hắn thực nhẹ, cơ hồ không phát ra bất kỳ tiếng động gì, đương nhiên cũng không quấy rầy đến người nào đó. Hắn nhìn nàng hồi lâu, lâu đến nỗi hai mắt đều muốn nứt ra, lúc này mới cúi đầu, động tác cực kỳ ôn nhu nhưng cũng rất cẩn thận, giống như đối đãi với trân bảo, nhưng trong mắt lại có vài sợi điên cuồng hỗn loạn, cuối cùng những sự điên cuồng đó làm đỏ cả hốc mắt, làm khí chất cả người hắn đều xảy ra biến hóa.
Một giấc ngủ này của Tô Đường cũng không mấy an ổn, giống như bên người có ai đó đang giam cầm mình, làm nàng không thể động đậy, cuối cùng thật sự không chịu nổi, mở mắt mới phát hiện tiển khả ái nào đó lúc trước chỉ dám nằm ngủ trong một góc, giờ phút này bá đạo ôm nàng thật chặt vào trong lòng ngực, mà càng quá đáng là dám lấy hai chân kẹp chặt vào nàng!
Hèn chi nàng muốn động mà động không được?!
Edit by AShu
Tiểu đáng thương kia hẳn không có gan làm chuyện đó đâu, cho nên không cần nghĩ cũng biết, khẳng định chính là nhân cách chân chính!
Tô Đường cảm thấy bất lực mà di chuyển hai cái chân của mình, không có nửa điểm do dự, liền trực tiếp nhấc chân mà đó người nào đó xuống giường.
Phịch một tiếng.
Tần Kiêu đột nhiên trợn mắt, cũng không phải là bởi vì bị đã xuống dưới, mà bởi vì người trong lòng ngực không thấy đâu nữa!
"Tô Diệp!" Ánh mắt hắn đầu tiên quét lên trên giường để kiểm tra xem Tô Đường có bị thương ở đâu không, kết quả vừa nhấc đầu lại thấy khuôn mặt cười như không cười của nàng, không biết vì sao, ánh mắt hắn có chút mơ hồ.
Tô Đường nheo mắt lại, bộ dáng chột dạ này, cảm thấy giống như hắn có chuyện gì giấu mình.
"Tần nguyên soái, anh có phải là gì với tôi không?"
"Không có!" Tần nguyên soái từ trước đến nay luôn dám làm dám chịu không biết vì sao chính mình lại phủ nhận!
Tô Đường làm sao có thể dễ dàng tin được, liền hỏi hệ thống, "Cẩu tử, thời điểm ta ngủ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Hệ thống, "Không có chuyện gì lớn, nhân cách học sinh trộm hôn ngươi một cái."
Nếu là cái này thì Tô Đường liền không hiểu, "Vậy hắn chột dạ cái gì?"
Hệ thống nghĩ nghĩ, khinh thường nói: "Lỡ như Tần Kiêu tương đối trong sáng sao."
Tô Đường liền phun.
Tần Kiêu cũng không phải đang ngại, sở dĩ hắn chột dạ, là bởi vì mới vừa rồi trong nháy mắt, hắn chợt nghĩ làm thế nào có thể lột được quần áo chướng mắt của người nào đó, rồi muốn làm gì thì làm. Hắn cũng cảm thấy chính mình thật không biết xấu hổ, lúc này mới chột dạ.
Hắn đang nghĩ nên bịa chuyện như thế nào đây, kết quả Tô Đường thoáng ngước mắt, đối diện nơi nào đó của hắn.
Mới sáng sớm tinh mơ, Tô Đường trực tiếp ngơ luôn, nửa giờ trôi qua mới đè thấp tiếng rít gào nói: "Tần Kiêu, anh cút ra ngoài cho tôi!"
Có lẽ bởi vì thấy nàng ngượng ngùng, Tần Kiêu lúc trước có điểm chột dạ tức khắc biến thành việc đương nhiên, "Kích động như vậy làm gì, về sau em sẽ quen thôi." Nói xong, xấu xa mà cười, "Lại không phải em mời gọi ta sao?"
Tô Đường trừng to hai mắt, "Tôi mời gọi anh? Xin lỗi, người tôi cho phép chính là tiểu đáng thương."
Tần Kiêu vẻ mặt vô tội, "Đó cũng không phải là tôi sao, có gì khác nhau đâu?"
Tô Đường, "Không khác nhau sao? Khác nhau lớn ấy chứ, em ấy sẽ gọi tôi là tỷ tỷ, còn có thể cho tôi sờ đầu, anh....."
Tần Kiêu co được dãn được, "Tỷ tỷ."
Tô Đường chấn kinh rồi.
Tần Kiêu, "Còn muốn sờ đầu sao?"
Tô Đường:.....
Hắn không biết xấu hổ, tuy Tô Đường là một tay đua, nhưng cuối cùng chỉ có thể cầm lấy cái gối hung hăn mà đập hắn.
Tần Kiêu chạy trốn rất nhanh, nhanh chóng bay ra khỏi cửa, bất quá giây tiếp theo lại đưa đầu ra, "Tỷ tỷ, ngyaf mai chúng ta còn ngủ cùng nhau sao?"
Đã thấy hết quá trình hệ thống không thể không cảm thán, "Vô liêm sĩ thì cũng là nam chủ, nhận mệnh đi." Dứt lời, thấy nàng không nói gì, lại nói: "Đúng rồi, cốt truyện có tiến triển mới."
Tô Đường, "Cái gì tiến triển?"
Hệ thống, "Tần Kiêu nói muốn xuất binh đối phó với hải tặc tinh tế, bất quá ta phải nói một câu, những hải tặc đó là những người sống sót của tinh cầu Addis, bọn họ hẳn đã phát hiện ra thứ gì đó, hiện tại đang suy nghĩ làm cách nào để liên lạc với ngươi."
Tô Đường ngô một tiếng, "Những người này hiện đang ở đâu?"
Hệ thống, "Nói cũng thật khéo, thế lực hắc ám ở tinh cầu Tắc La rất nhiều, trong đó có hai đại thế lực có lực lượng ngang nhau, một thế lực là những người hợp tác cung Tô Hoặc, còn thế lực còn lại là những hải tặc khoác chấp chính Đảng, còn lại là bọn họ."
Tô Đường trầm mặc, "Vậy sao ngươi không nói sớm, ta còn tìm Lục Thương làm gì?"
Hệ thống nhìn trời, nó mới không nói là do chính mình quên mất.