Xuyên Nhanh: Cứu Mạng, Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ!

Chương 70: Ta, người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa 2




Ôn Dĩ Lam trọng sinh, về lại thời cấp 3 mười lăm năm trước, lúc ấy Ôn gia vẫn là một nhà giàu, nàng vẫn là một Ôn đại tiểu thư. Không giống sau này, bởi vì đắc tội Thẩm Vị Ương, bị người ta trả thù, rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, sau đó nàng phải lưu lạc thành công chúa ktv. (gái phục vụ trong quán bar á J)

Kiếp trước nàng thích Hứa Chi Chi, là vương tử trong lời đồn, thậm chí có một lần vì đối nghịch với Thẩm Vị Ương, chỉ vì muốn đoạt hắn về bên mình, nhưng chờ đến khi Ôn gia phá sản, nàng mới phát hiện Hứa Chi Chi cũng chỉ có như vậy mà thôi, đặc biệt là khi đối mặt với Yến Sâm. Hứa Chi Chi căn bản không có năng lực đánh trả, cuối cùng còn không phải chắp tay nhường lại Thẩm Vị Ương sao.

Yến Sâm chính là người điên, nhưng thì sao, việc đó cũng không ảnh hưởng nàng bị hắn hấp dẫn a, nàng thích một nam nhân cường đại, càng thích sống mà không lo nghĩ gì a.

Nàng có thể trọng sinh, có phải chứng tỏ là ông trời đã đứng về phía nàng.

Tô Đường cũng không biết trong lòng của Ôn Dĩ Lam nghĩ gì, sau khi đổi một bộ quần áo khác liền rời khỏi ký túc xá. Lúc này đúng lúc vào giờ nghỉ trưa, trong phòng học nhất ban khá ít học sinh ở lại, nàng quét mắt một lượt, liền thấy người mà mình muốn tìm, liền đi bưng một chậu nước, sau đó hất thẳng về phía người đó.

Giang Niệm đột nhiên bị một chậu nước lạnh tạt vào người, cô ta bỗng hét lên, "Thẩm Vị Ương, mày điên rồi sao!"

Tô Đường sau khi làm xong, liền thuận tay ném cái chậu lên đầu nàng ta, nói: "Học bổng là tôi lấy được bằng thực lực của chính bản thân mình, có giáo viên làm chứng a. Lần sau mà tạt nước lên người tôi, tôi liền ném cô vào hồ cho cá ăn."

Lúc trước Thẩm Vị Ương nhút nhát ít được chú ý, lại nói tiếp, khác với tính cách của nàng, thành tích của nàng rất xuất sắc, cho nên bên ngoài đồn đãi nàng đoạt học bổng của Giang Niệm, đối với chuyện này ít người nào tin. Nhưng người tin không nhiều, nhưng đứng ra giải thích cho nàng là một chuyện khác. Đây là một trường học quý tộc, mà lại đúng thời kỳ 17- 18 tuổi, mọi người đều tự xưng mình là người cao quý, ai lại muốn đứng ra giải thích cho một nữ sinh bình dân chứ, đặc biệt là có tin đồn mẹ nàng là tiểu tam, đi phá hủy gia đình của Hứa Chi Chi.

Hứa Chi Chi là ai, là giáo thảo của trường cao trung A, là một nhân vật vương tử, mà Yến Sâm kia, còn nổi danh hơn Hứa Chi Chi. Hắn ta chính là giáo bá a, không ai dám đắc tội với hắn, nghe nói hiện tại cha ruột và mẹ kế của hắn đều trải qua không dễ dàng gì.

Mà Thẩm Vị Ương lại cùng hai nam thần này dây dưa không rõ, quả thực chính là chọc giận toàn bộ nữ sinh ở trường cao trung A, bọn họ còn chưa có được nam thần, dựa vào cái gì mà Thẩm Vị Ương lại quan hệ với cả hai người?

Đến nỗi Giang Niệm, cô ta cũng không để ý mấy cái học bổng đó, bất quá suy nghĩ dùng cái đó để làm cái cớ để uy hiếp, ai ngờ tiểu đáng thương đó lại dám đánh trả.

Tô Đường không ngừng đáng cô ta, khi cô ta nhảy dựng lên chuẩn bị đánh lại nàng, nàng nhanh chóng nhấc chân đá vào đầu gối cô ta. Giang Niệm chưa bao giờ gặp phải tình huống này, đương nhiên liền tránh không được mà té một cái.

Tô Đường từ trên cao mà nhìn cô ta, trong mắt không có một tia gợn sóng nhưng lại làm Giang Niệm bỗng dưng run lên.

Tô Đường nói: "Tôi cũng không phải chính nhân quân tử không dám đánh nữ sinh. Một khi ai đó chọc tôi, tôi sẽ đánh người đó, đánh tới khi gần chết mới thôi."

Thanh âm nàng không lớn, nhưng lúc này trong phòng học lại lặng ngắt như tờ, lời này liền phá lệ thanh thúy.

Tất cả mọi người đều chấn kinh rồi, đặc biệt là người ngồi hàng ghế sau Triệu Phong, hắn là đàn em của Yến Sâm, lúc này liền tức khắc há hốc mồm, cả hai con mắt đều trợn tròn lên. . Tiên Hiệp Hay

"Ngọa tào, Sâm ca. Chị dâu nhỏ thật anh hùng, thật soái a."

Yến Sâm lạnh lùng liếc hắn, "Câm miệng."

Là một giáo bá, Yến Sâm kiêu ngạo không nhìn ai vào mắt, tính cách thì như một nhị thế tổ. Tô Đường tuy làm bạn gái hắn trong 30 ngày, nhưng từ đầu đến cuối hắn không thèm nhìn nàng một lần nào, thứ mà duy nhất hắn nhớ là đỉnh đầu đen nhánh của tiểu cô nương người ta. Hai người có ngẫu nhiên vài lần gặp mặt nhau, nhưng nàng đều cúi thấp đầu, ngoại trừ đỉnh đầu, thật ra hắn chả nhìn được gì hết.

Hắn không hề có một chút ấn tượng nào về nàng, giống như hầu hết mọi người ở trường, thứ mà hắn nghe người ta nói về nàng nhiều nhất là tiểu đáng thương. Nhưng hiện tại, cái bộ dáng kiêu ngạo cuồng vọng kia, thật đúng như là lời Triệu Phong nói, giống vài phần bóng dáng của hắn, đúng thật là có ý tứ nha.

Tô Đường lần này không vội mà công lược nam chủ, tiểu thuyết vườn trường sao, đương nhiên là dựa vào thành tích mà nói chuyện, thậm chí nếu có thể, nàng còn tình nguyện làm cho con quỷ kia học tập thật tốt nha, mỗi ngày đều hướng về phía trước, miễn cho sau này làm cái gì mà phản xã hội các thứ.

Edit by AShu

Tô Đường liền ra oai phủ đầu Giang Niệm, tạm thời không có người nào dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, Ôn Dĩ Lam đương nhiên nhìn ra có điểm không ổn, nhưng hiện tại trong phòng học có nhiều học sinh đang nhìn, nàng ta chỉ có thể nhịn xuống.

Lẽ ra làm ân nhân của nam chủ, Ôn Dĩ Lam cho rằng chính mình sẽ khác, nhưng ngày đó nam chủ cư nhiên ném cho nàng một tờ chi phiếu, sau đó liền không thèm liếc mắt nàng lần nào nữa. Trong lòng nàng hận vô cùng, nhưng cũng biết không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Giờ nghỉ trưa rất nhanh liền kết thúc, Tô Đường nghiêm túc lấy ra sách giáo khoa, thành tích nàng luôn không tồi, cho nên các giáo viên đều rất thích nàng, đặc biệt sau khi biết thân phận của nàng, liền có thêm vài phần đồng tình.

Sau khi lên lớn xong, Tô Đường liền ra ngoài cắt tóc, cái tóc mái dày này thật sự quá khó chịu, thêm nữa hiện giờ lại lớp 12 nữa, tóc dài cũng không tiện, vậy thì cắt tóc ngắn đi, vừa gọn nhẹ lại thuận tiện, tóc mái dày thì cắt thành mái thưa. Một tiểu đáng thương không ai thèm chú ý liền biến thành tiểu tiên nữ đáng yêu.

Đồng phục của trường cao trung A phi thường đẹp, áo sơ mi trắng phối cùng váy dài, mà nguyên chủ Thẩm Vị Ương lớn lên cũng không được quá cao, vừa đúng một mét sáu, thế nhưng cơ thể có tỷ lệ vô cùng đẹp, chân vừa dài vừa thẳng, mấu chốt da nàng lại trắng nữa. Thẩm Vị Ương lại bị cận thị, nên Tô Đường lại một lần nữa mà mà đeo kính cận lên. Nhưng không ngờ, khi nàng mang kính lên, lại khôi phục vài phần bộ dáng lúc trước.

Tô Đường ở thế giới này cũng không có bạn bè gì, đi cắt tóc hay ăn cơm cũng không có người bồi, nhìn những người khác kết bè kết đội, hệ thống lại đột nhiên lên tiếng, kệnh cỡm mà mở miệng, "Ai da, thật đúng là tiểu đáng thương a."

Hệ thống sao chủ nhân vậy, Tô Đường liền khua môi múa mép, thậm chí có vài phần tự lỷ nói: "Ta, là một mãnh hổ, chưa bao giờ cần một người bạn."

Hệ thống phun tào, cười như điên nói: "Mãnh hổ a, hiện tại có người muốn tìm ngươi tính sổ, ngươi kiềm chế một chút a."

Hệ thống nói xong, Tô Đường liền thấy Giang Niệm dẫn theo một nhóm người hùng hổ mà đi về phía nàng.

Giang Niệm đã thay đổi bộ đồng phục khác, nhìn nhìn Tô Đường, ánh mắt chứa cái vài tia độc ác, sau đó liền nói với người bên cạnh, rất nhanh sau đó liền có một nam sinh đi về phía Tô Đường.

Tô Đường đang bưng đồ ăn, còn chưa kịp tìm chỗ ngồi, nam sinh kia liền hất tung cái mâm trên tay nàng lên, làm đồ ăn của nàng đều văng tứ tung, sau đó kiêu ngạo nói: "Là mày khi dễ Giang Niệm sao?"

Đồ ăn trong tay bị rớt xuống đất, sắc mặt Tô Đường liền không tốt, đặc biệt là món ăn bị hất văng dính vào mắt kính nàng. Nàng liền trầm mặt, không thèm nhìn nam sinh trước mặt, trực tiếp quay đầu nhìn về Giang Niệm, "Lời nói lúc trưa tôi nói với cô, cô không nghe vào tai hay sao?"

Bạo lực học đường gì đó, thật sự là quá ngây thơ a. Mọi người đều là học sinh, nếu là học sinh nên học tập cho tốt a, bất quá Giang Niệm hiển nhiên không nghe vào tai.

Không biết có phải nghĩ tới sự việc lúc trước hay không, sắc mặt Giang Niệm cực kỳ khó coi, nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Đường, sự tức giận trong mắt cơ hồ biến thành ngọn lửa. Lúc trưa không ai đứng ra giúp nàng, nhưng hiện tại thì khác, bên nàng có mười người, mà Thẩm Vị Ương chỉ có một người mà thôi a!

"Thẩm Vị Ương, hôm nay ta sẽ cho ngươi nằm ngang mà ra khỏi trường!"

Tô Đường vừa nghe được lời này, cười cười. Nàng gỡ mắt kính xuống, lại rút ra một tờ khăn giấy, động tác ưu nhã mà lau kính, "Hảo a, tôi rửa mắt mà mong chờ, cô làm như thế nào mà là tôi lăn ta khỏi trường a!"

Chạng vạng hoàng hôn, ôn nhu lại sáng ngời, chiếu lên người Tô Đường, liền giống như có một tầng ánh sáng bao phủ người nàng, lóa mắt lộng lẫy. Đặc biệt là nụ cười này của nàng, đẹp đẽ mà kinh động lòng người, làm tất cả mọi thứ xung quanh liền ảm đạm, mất sức sống.