Xuyên Nhanh: Cứu Mạng, Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ!

Chương 74




"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm 5%, chỉ số hắc hóa hiện tại: 95%."

Bởi vì tức giận, khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại của Tô Đường ửng đỏ lên, giống y hệt cái má hồng hồng của nàng, kết hợp với đôi môi anh đào chúm chím, liền giống như tiểu tiên hoa đang đứng ở giữa một vườn hoa đang khoe sắc, khi đứng gần, còn có thể ngửi được mùi hoa.

Yến Sâm đột nhiên cảm thấy, nàng mang mắt kính tựa hồ chưa được, tiểu cô nương có đôi mắt màu trà, sau khi đeo mắt kính, tuy vẻ đẹp có giảm xuống, nhưng khi đến gần, vẫn có thể thấy hình dạng của đôi mắt. Tuy không có đẹp hút hồn như lúc trước, nhưng bộ dáng mông lung này, càng làm lòng người đối diện thấy ngứa ngứa.

Hắn trầm mặt xuống, cảm thấy nên giấu người này đi, không cho ai được nhìn thấy.

Sắc mặt của giáo bá cứ thay đổi liên tục, mỗi một lần thay đổi sắc mặt lại càng khó coi hơn trước, Quan Nguyệt đứng ở một bên mà chân cứ muốn nhũn ra.

Mẹ ơi! Nàng muốn về nhà a, giáo bá lúc tức giận quá là dọa người!

Trước cửa nhà ăn thật không phải nơi thích hợp để nói chuyện, người đến người đi, Tô Đường bỗng thấy hối hận a, sớm biết như vậy thà rằng ngồi trong nhà ăn hảo hảo nói chuyện là được rồi!

"Bạn học Yến, có thể buông tay tôi ra không?"

Yến Sâm liếm liếm cái răng nanh, cười nói: "Gọi tôi là bạn trai, thì có thể suy xét một chút."

Tô Đường nghe xong, cả khuôn mặt nàng đều đen, nàng cảm thấy lộ tuyến lúc đầu mà mình đã vạch sẵn ra, tỷ như đem người bẻ trở lại, mỗi ngày đều hảo hảo mà học tập, chỉ sợ là thất bại thôi.

"Bạn trai cũ."

Tô Đường không thèm sợ hắn, là một người xuyên qua bao nhiêu thế giới, là thiếu nữ vô địch đạp qua nguyên soái của thế giới tinh tế, mà sẽ sợ một trẻ vị thành niên sao?

Nhưng mà, Tô Đường thật sự còn quá non, ngay khi nàng nói ra 3 chữ 'bạn trai cũ' kia, sắc mặt Yến Sâm liền hoàn toàn thay đổi.

Không còn là con báo nhỏ lười biếng nữa, hắn đột nhiên cúi người xuống, nắm chặt lấy cằm nàng, rõ ràng không có giết qua người nào hết, nhưng trong mắt hắn hiện tại lại tràn ngập huyết tinh, làm cho Tô Đường sợ hãi không dám cử động.

"Tôi có nói chia tay chưa?"

Tô Đường muốn ném cái tay của hắn ra, sau đó bi kịch phát hiện, cư nhiên ném không ra a!

"Ngọa tào, cẩu tử, cầu cứu a!"

Hệ thống thở dài, "Đây chính là nhi tử của Thiên Đạo a, ngươi có thể xuyên tới thế giới này chính là vì ngươi chữa khỏi cho nhỉ tử của ngài ấy. Đâu có thể dễ dàng cho ngươi khi dễ được, cho nên ở thế giới này, cũng làm suy yếu lực lượng của ngươi đó."

Tô Đường bị hệ thống hố xém chút nữa hộc máu.

Cho nên nàng ở trước mặt nhi tử của nhân gia, chỉ có thể khom lưng cúi đầu, tưởng tượng đến cái hình ảnh kia, Tô Đường kiền cảm thấy tương lai của mình là một mảnh hắc ám.

Thật đúng là đồ phá hoại thế giới a.

Nàng bị nhốt giữa hai cánh tay của hắn, chạy trốn không được, chỉ có thể bốn mắt nhìn nhau với hắn mà thôi. Tư thế này quá ái muội, đâu còn là tiểu thuyết vườn trường! Có thể đừng dạy hư mầm non tương lai của tổ quốc hay không!

"Tôi cho rằng bốn tháng anh không liên hệ, chính là tự động chia tay. Huống chi, tôi cũng không thích anh."

Yến Sâm ngửi ngửi mùi hương phát ra từ người nàng, nghe nàng nói thật tuyệt tình. Mà cũng đúng thôi, không thể nói là tuyệt tình, lúc trước hai người hẹn hò với nhau, mà chỉ trong một tháng, chỉ sợ hai người không nói chưa quá mười câu.

Người thông minh đều có thể phát hiện ra đây không phải là tình yêu bình thường, huống chi là người trong cuộc.

Vì thế, những học sinh đang vây xung quanh nhà ăn, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp mà hồi hợp, liền nghe Yến Sâm nói: "Nếu như không thích, vì sao lúc trước lại đáp ứng."

Trước ánh mắt bao người, quan hệ hiện tại giữa Tô Đường và Yến Sâm không thể nói rõ là quan hệ gì, chỉ có thể tạm thời đẩy quan hệ với hắn qua một bên, "Chỉ là muốn thử xem có thể quên người khác được không."

Mọi người liền sợ ngây người.

Ngọa tào, giáo bá cư nhiên có một ngày cũng trở thành thế thân a!

Sắc mặt Yến Sâm lập tức âm trầm dọa cả người, cái tình huống này giống như thật vất vả lắm mới tìm được một bảo bối, kết quả bảo bối không thuộc về hắn, mà mình cư nhiên chỉ là thế thân thôi! Bởi vì câu nói này của nàng, nguyên bản chỉ để bụng chuyện nàng ba phần, hiện giờ liền thành bảy phần.

"Cho nên cô là muốn quên ai?" Hắn nhanh chóng lọc những cái tên, ngữ điệu lạnh băng nói: "Hứa Chi Chi?"

Yến Sâm không phải là người tự đại quá mức, bình tĩnh mà xem xét, Hứa Chi Chi đích xác không tồi, vừa soái khí vừa ôn nhu, gia cảnh cũng không tồi. Những nữ sinh bình thường đều thích hắn, huống chi hai người lại ở cùng một mái nhà, sớm chiều ở chung....

Không thể nghĩ tiếp được nữa, nếu nghĩ nữa không biết hắn sẽ làm ra hành động gì.

Edit by AShu

Hắn nhắm hai mắt hít một hơi thật sâu, từ rất lâu hắn đã phát hiện, tâm tình của mình khó có thể khống chế được. Thích một đồ vật, trong lòng rõ ràng chỉ có một phân, nhưng một khi không chiếm được, liền sẽ hung bạo, tìm mọi cách phá hủy đồ vật đó.

Tô Đường không phải đồ vật, nhưng bản chất mà nói cũng không kém hơn bao nhiêu.

Học sinh vây xem hai người ngày càng nhiều, cũng không biết ai nói ra, trời thì đang mưa to, nhưng lại có nhiều học sinh cầm dù chạy tới nhà ăn để hóng drama.

Nhà ăn này có bốn cửa lớn, chỉ có hai người bọn họ đứng bên cửa bên này, không ai dám tới gần, tất cả đều đứng phía xa xa chú ý nhất cử nhất động của hai người.

Tô Đường có chút mệt mỏi, bụng nàng rất đói a, lại có chút khát, lúc vừa rồi bị mưa dội không có cảm giác gì, lúc này bị gió thổi qua, liền cảm thấy nước mưa đã thấm ướt vào quần áo trong của nàng rồi.

"Không phải là Hứa Chi Chi, anh ấy là anh trai của ta, cũng chỉ có thể là anh trai mà thôi."

Nhưng lúc này Yến Sâm đâu có để tâm mấy chuyện vụn vặt này, không nghe được câu trả lời của nàng làm hắn vừa lòng, hiển nhiên là không cho nàng đi rồi.

"Người đó là ai."

Tô Đường, "Học tập, yêu đương làm chậm trễ tôi học tập a. Lúc ấy tôi chỉ là phát bệnh trung nhị bệnh thôi, cố ý đối nghịch cùng với mẹ, bà không cho tôi yêu đương, tôi càng muốn yêu đương. Kết quả một tháng sau tôi phát hiện, lạc thú chính là học tập. Làm đề gì đó, chính là thiên đường."

Mọi người:.....

Yến Sâm cũng không dự đoán được câu trả lời này của nàng, sửng sốt một chút, sau đó càng tức giận: "Cô nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?"

Tô Đường đối mặt với cặp mắt đen đang phát cuồng kia, yên lặng mà thở dài, cứng đối cứng không thể thực hiện được, vậy thì mình nói nhẹ nhàng một chút thôi.

"Bạn học Yến, cậu có thể nhường lối cho tôi một chút được không? Tôi hiện tại rất đói bụng, cần phải ăn cái gì đó, cậu cũng biết tôi mới xuất viện, thân thể hiện tại rất yếu ớt, chịu không nổi gió táp mưa sa a."

Thanh âm nàng mềm mại, không còn sắc bén như lúc trước, cũng làm cho tim Yến Sâm mềm ra một chút.

Đau lòng thì thì ít, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, hắn lại phát bệnh, từ thích biến thành muốn chiếm hữu.

Hắn buông nàng ra, đôi tay liền đút vào túi, "Đi thôi."

Tô Đường liền không lên tiếng, đoàn người liền tiếp tục trở lại nhà ăn bậc 2, so sánh với hồi nãy, người bên trong rất nhiều, bất quá khi thấy bọn họ tiến vào, tất cả mọi người đều im lặng.

Đuổi người để giành chỗ ngồi, một loạt động tác đều không cùng nàng quan hệ, nàng chỉ cần ngồi chờ ăn là được.

Quan Nguyệt đầu óc trống rỗng, cho đến khi có người chạm chạm vào nàng, "Bạn học, cậu muốn ăn cái gì?"

Chạm vào người nàng là Hàn Đông, Quan Nguyệt liền hốt hoảng, chỉ trả lời hai chữ, "Sao cũng được."

Rất nhanh, Hàn Đông đã mang đồ ăn trở lại, bốn món mặn một món canh, cũng không qua khoa trương đi.

Tô Đường yên lặng mà ăn cơm, mà quá trình này, không một ai mở miệng, cho đến khi Tô Đường buông đôi đũa xuống mà hỏi Hàn Đông, "Bao nhiêu tiền vậy?"

Hàn Đông, "Không cần trả tiền, coi như tôi mời cậu."

Tô Đường, "Không được, phải đưa, nếu không tôi đưa cậu một trăm."

Hàn Đông liến qua Yến Sâm, thật sự vô pháp a, sau đó liền nói ra một con số, không ngờ Tô Đường liền đem một trăm đồng đưa cho hắn, "Thối lại tiền."

Hàn Đông mặt đều nứt ra, "Trên người tôi không có tiền lẻ."

Tô Đường dừng một chút, sau đó chậm rì rì mà lấy ra di động, "Vậy quét một chút đi."