11:23 AM - 22/03/2022
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Mùi đồ ăn quyện vào trong không khí làm cho những người còn lại trong phòng khách đang ăn bánh mì uống nước khoáng nuốt nước bọt ừng ực, từng đôi mắt đều mang theo khát vọng tham lam.
"Mẹ ơi, con đói" Một cô bé ngẩng đầu hi vọng nhìn mẹ mình.
Người phụ nữ với khuôn mặt dịu dàng nhưng lại có chút tái nhợt thấp giọng dỗ cô bé "Bé ngoan, chờ ba về là chúng ta có đồ ăn rồi"
Chỉ có mình bà biết người đàn ông mấy ngày trước ra ngoài kiếm đồ ăn với mấy người khác chỉ sợ đã không về được nữa.
Có một loại virus không tên phát tán ra khắp nơi, con người đều biến thành những tang thi đáng sợ trong TV, tất cả mọi người lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng, chỉ vì sinh tồn mà mất đi nhân tính, thức ăn nước uống cũng trở nên vô cùng trân quý.
Mà căn nhà vững chắc bị đóng chặt này đã trở thành nơi bọn họ tránh nạn, tất cả mọi người không dám đi ra ngoài vì sợ sẽ biến thành những con tang thi đáng sợ đó.
Tô Ngữ Tình nuốt một ngụm nước miếng, tầm mắt thu về, hỏi người bạn tốt bên cạnh "Thanh Thanh, cậu tính làm sao giờ?"
Nữ sinh ngồi bên cạnh cô ta khuôn mặt trắng nõn bị dính một chút bụi nhưng vẫn có thể nhìn ra nhan sắc xinh đẹp của cô, nghe bạn tốt hỏi, cô nhỏ giọng trả lời "Tớ không biết"
Tô Ngữ Tình trợn mắt, lại ra vẻ đáng thường sờ sờ bụng mình, trong mắt mang theo nước mắt nói "Thanh Thanh, tớ rất đói, tớ không chịu nổi, tớ muốn ra khỏi cái địa phương đầy áp lực tuyệt vọng này"
Nữ sinh do dự, sợ hãi nói "Nhưng mà Ngữ Tình, nơi này là nơi an toàn nhất rồi"
Tô Ngữ Tình đè cảm giác không kiên nhẫn trong lòng mình xuống, tận tình khuyên bảo "Nhưng bọn mình không có khả năng sẽ ở đây cả đời, bọn mình đã hai ngày không ăn gì rồi, hơn nữa cậu đâu thể đảm bảo một ngày nào đó tang thi sẽ không vào đúng không. Thanh Thanh, chúng ta phải tự tìm cho mình một con đường chứ không phải ở chỗ này chờ chết"
Nữ sinh muốn nói lại thôi, ngay sau đó khẽ cắn môi "Vậy bây giờ cậu muốn làm gì?"
Tô Ngữ Tình một bên đưa mắt ra hiệu bảo cô nhìn mấy người đàn ông ở giữa, một bên thấp giọng nó "Thấy không? Mấy người kia chắc chắn là một nhóm dị năng. Hơn nữa thấy bọn họ nói bọn họ sẽ đi đến căn cứ S, chỉ cần xin họ, bọn họ nhất định sẽ mang theo bọn minh"
Đã một tháng trôi qua kể từ khi tận thế, vì để sống sót chống tang thi, một số địa phương đã thành lập căn cứ. Mà căn cứ ở thành phố S là nơi vô số người hướng tới, bên trong sinh hoạt tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với các căn cứ khác, nhưng muốn vào lại không đơn giản. Hai người dựa vào cặp đồ ăn mới miễn miễn cưỡng cưỡng còn sống, cho đến mấy ngày trước đồ ăn bị ăn sạch, trước kia cũng có dị năng giả đến đây tị nạn nhưng các cô vừa không có dị năng vừa không có giá trị lợi dụng, mấy người kia đơn nhiên sẽ không có khả năng mang các cô cùng đi.
Tô Ngữ Tình không cam lòng ở nơi này chờ chết, cô ta âm thầm cắn cắn môi kéo bạn tốt đứng lên đi về chỗ trung tâm, đi thẳng đến trước mặt người đàn ông có vẻ như là thủ lĩnh.
Trước khi họ đến gần, mấy người đàn ông cũng phát hiện nâng mí mắt lên nhìn thấy hai người mặc đồng phục học sinh, lớn lên cũng không tồi thì trong mắt đã bắt đầu có vài phần hứng thú.
Tô Ngữ Tình hơi cong lưng lộ ra cổ áo trắng nõn của đồng phục cùng rãnh ngực, bởi vì đôi mắt ngập nước nên nhìn có phần nhu nhược đáng thương "Chúng em có thể đi theo các anh không? Tuy là chúng em không có dị năng nhưng tuyệt đối sẽ không kéo chân sau, xin các anh đó, chúng em còn có thể làm chuyện khác......."
Tầm mắt người đàn ông đảo qua mặt cô ta, hầu kết lên xuống, vươn tay sờ lên cái đùi trắng nõn dưới váy của cô ta "Cái gì cũng có thể?"
Thẩm Mộc Bạch đứng ở một bên nói chuyện với hệ thống trong đầu "Ế, giao dịch thân thể dơ bẩn"
Hệ Thống "Đừng quên cô là ai, cô muốn đi hướng nào"
———————————————
Chào mừng đến căn phòng mới của mình, căn phòng này có tầm 2932 viên gạch nha. Và trong quá trình xây dựng mình có thể sẽ mở thêm căn phòng mới cho nhà mình cho mình đỡ bị nhàm chán và bị nản hihi. Nhưng các bạn yên tâm, mình sẽ ko để một căn phòng dang dở trong nhà mình đâu (づ ̄3 ̄)づ╭❤️~
2:17 PM - 22/03/2022