Xuyên Nhanh: Cứu Vớt Boss Nam Chính Hắc Hóa

Chương 17: Nam chính này có chút tang bệnh




Mấy ngày qua đi, Hoắc Quân Hàn thành công thăng cấp mở to mắt, tầm mắt tỏa định ra nơi xa nhìn Thẩm Mộc Bạch một bên ăn khoai lát, một bên nói chuyện phiếm với hệ thống.

"Tư tư tư, tư tư tư" Ăn khoai xong, lại uống một ngụm coca to, Thẩm Mộc Bạch ợ một cái.

Hệ thống nói với cô "Hoắc Quân Hàn tỉnh rồi, ở phía sau cô"

Thẩm Mộc Bạch bị dọa đến mức liên tục nấc mấy cái, cuối cùng mới chậm rì rì quay đầu lại.

Hoắc Quân Hàn nhìn chằm chằm cô, đó là một loại ánh mắt dò xét.

So với lúc trước trở thành thịt trên đĩa không giống nhau, lần này là phiên bản giới hạn của thịt trên đĩa, vẫn có giá trị bị ăn giống lúc trước.

Hoắc Quân Hàn nhìn ước chừng năm phút mới thi hồi tầm mắt.

Thẩm Mộc Bạch cũng chưa kịp thở một hơi, đã bị đối phương nhấc lên, kế tiếp chính là "hưởng thụ" tàu lượn siêu tốc độc quyền không bản giới hạn.

Thời điểm Hoắc Quân Hàn xuống nước, Thẩm Mộc Bạch còn chưa phục hồi tinh thần lại, cho đến khi đối phương tắm sạch thân thể cô mới trừng mắt với bộ quần áo mới tinh nói với hệ thống "Anh ta muốn làm gì?"

Hệ thống nói "Chính là dáng vẻ cô nhìn thấy, Hoắc Quân Hàn dần biến trở về thành nhân loại"

Thẩm Mộc Bạch nói "Anh ta không phải đã biến thành tang thi sao?"

"Đúng vậy, tang thi ngày càng giống nhân loại, nhân loại ngày càng giống tang thi" Hệ thống nói.

Thẩm Mộc Bạch không còn lời gì để nói, cảm thấy mình với hệ thống không chỉ bất đồng ngôn ngữ, ngay cả giao tiếp cũng có chướng ngại.

Nếu tỉ lệ dáng người chấm theo thang điểm 10, Hoắc Quân Hàn có thể nhận được 100%. Vết máu và vết bẩn trên người bị nước sông rửa sạch sẽ, lội ra làn da lúa mạch, từ góc độ này của Thẩm Mộc Bạch, có thể nhìn thấy cơ bụng 8 múi cùng với nhân ngư tuyến xinh đẹp của đối phương, hắn duỗi hai tay thành một đường cong gợi cảm, quyết rũ một cách hoang đại (dã tính).

Hoắc Quân Hàn tắm ước chừng nửa giờ, mới từ sông đi lên, hai bắp chân săn chắc có một loại năng lượng chờ phát động, có lẽ là thiên tính quân nhân cho phép, hắn đi đường vẫn luôn thẳng lưng, vì vậy, cũng có thể nháy mắt hạ gục một đống người được xưng là nam thần quốc dân.

Hoắc Quân Hàn mặc xong quần áo, một thân ăn mặc làm hắn như toát ra một loại quý khí ưu nhã, chỉ là trên gương mặt thập phần tuyệt mĩ kia lại vẫn luông duy trì biểu tình vô cảm, cặp mắt xanh băng không có một nửa cảm xúc dư thừa.

Chỉ có Thẩm Mộc Bạch biết, dưới cái vẻ ngoài cấm dục hoàn mỹ kia chính là một loại hung tàn vô cùng đáng sợ.

Hoắc Quân Hàn ném quần áo còn thừa lên đầu Thẩm Mộc Bạch, giống như là ghét bỏ mùi trên người đối phương, nhàn nhàn liếc một cái lập tức dời tầm mắt đi, thậm chí còn hơi hơi nhăn mày.

Thẩm Mộc Bạch nghĩ thầm, anh lúc trước cũng như vậy, tôi cũng không phải không nói gì, nhiều lắm chỉ ghét bỏ anh một chút.

Nhưng mà khi ngửi mùi trên người mình, Thẩm Mộc Bạch cũng thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh/.

Cô một bên nôn một bên nói với hệ thống "Hệ thống, đưa tôi cái xà phòng thơm"

Hệ thống ném cho cô một bánh xà phòng bị sầu riêng.

Thẩm Mộc Bạch cầm bánh xà phòng khóc lóc nói "Tôi ghét sầu riêng"

Hệ thống ồ một tiếng, nói "Tôi cũng không bảo cô ăn nó"

Thẩm Mộc Bạch "Cậu tin hiện tại tôi lập tức xông lên đồng quy vu tận với nam chính không?"

Hệ thống nói "Ai da sợ wá à"

Thẩm Mộc Bạch "........" Vì cái gì hệ thống đột hiên lại dùng cái ngữ khí tiện như vậy.

Thẩm Mộc Bạch không biết chính là, hệ thống ban ngày buổi tối đều sẽ nhàn rỗi không có việc gì nên đã đem các loại phim truyền hình và điện ảnh trong trí nhớ cô xem, vì để trong lúc dỗi nhau không rơi và thế hạ phong.