Mấy người Thẩm Trường Thanh đưa hai người Thẩm Mộc Bạch tới nơi dừng chân, xe của bọn họ hết sạch xăng, vật tư cũng không còn mấy, vốn nghĩ đi tìm vật tư và xăng, nhưng không biết có phải là vận khí không tốt hay không mà mấy người đi một quãng đường lớn cũng không cướp đoạt được cái gì, ngược lại còn gặp không ít tang thi.
Nói tới đây, sắc mặt mấy người Thẩm Trường Thanh đều có chút không tốt.
"Cũng không biết sao lại thế này, mấy ngày nay tang thi trong D thị ngày càng nhiều, giống như là từ nơi khác tụ tập đến đây" Thẩm Trường Thanh nói.
Đây cũng nguyên nhân vì sao mấy người lại mạo hiểm mời Thẩm Mộc Bạch gia nhập đội ngũ, đội ngũ bọn đã có ba dị năng giả, nếu như ngày thường, chỉ bằng năng lực của bọn họ đương nhiên sẽ không sợ. Nhưng có muốn chết hay không, mấy người vừa đến D thị thì liền nghe được tin tức tang thi trong thành thị này ngày càng nhiều. Mấy ngày trước có một tiểu đội ba người dị năng giả muốn rời khỏi D thị, lại gặp một đám tang thi, cuối cùng phải chịu khổ bỏ mình.
Hôm nay mấy người ôm ý tưởng bất cứ giá nào cũng phải đi ra ngoài tìm vật tư và xăng, lại không nghĩ tới sẽ gặp được những người khác, mà trên người hai người này đều có dị năng dao động, bọn họ mới đánh lên chủ ý đồng hành.
Mấy người Thẩm Trường Thanh còn không biết Thẩm Mộc Bạch căn bản không biết tình huống hiện nay, bọn họ cho rằng đối phương nhất định đã biết, bằng không cũng sẽ không đồng ý gia nhập đội ngũ.
"Ngày mai chúng tôi định tiếp tục ra ngoài tìm vật tư và xăng, nếu tìm được, chúng tôi tính toán sẽ nhanh chóng rời khỏi D thị, bởi cứ dựa theo tình hình hiện nay, rời đi càng sớm càng tốt, các em cảm thấy thế nào" Sắc mặt Thẩm Trường Thanh trầm trọng, bởi vì căn cứ vào tính huống ban ngày, đã là rất cấp bách.
Trong đầu Thẩm Mộc Bạch còn đang thảo luận đá năng lượng ở trên người nào với hệ thống, nghe thấy thế, trả lời "Chúng tôi không thành vấn đề"
Lúc này Hoắc Quân Hàn ngồi bên cạnh cô, nhắm hai mắt, hàng mi dài của hắn hạ xuống làm cho dưới mắt xuất hiện một vầng đen nhàn nhạt, gương mặt tuấn mĩ nhưng lại lạnh như băng, quanh theo cỗ khí tráng cường đại làm cho mấy người Thẩm Trường Thanh không thể bỏ qua cảm giác áp bách này.
Thẩm Trường Thanh do dự nói "Thanh Thanh, tuy rằng có chút đường đột, nhưng không biết em và vị tiên sinh này có quan hệ là?"
Thẩm Mộc Bạch nhìn thoáng qua nam chính, trong đầu nhanh chóng vận chuyển cao tốc, nghĩ thầm đối phương có một tính tính tang bệnh, nhất định không thể chiếm tiện nghi của nam chính.
Vì thế cô nói "Anh ấy là ân nhân cứu mạng của em"
Mấy người Thẩm Trường Thanh cào cào da mặt, nhìn thế nào cũng không thấy đối phương có bộ dáng giống như chúa cứu thế, nhưng mà Thẩm Mộc Bạch đã nói như vậy rồi, bọn họ nghi ngờ thì cũng không thể làm gì được, vì thế nên không giải quết được gì.
Sắc trời bắt đầu tối dần, cả ngày nay vừa bận vừa đói, vì để biểu đạt thành ý, trong lúc phân phát vật tư phân phát cho Thẩm Mộc Bạch và Hoắc Quân Hàn một phần.
Mỗi người đều nhận thức ăn giống như nhau, một cái bánh nén khô và một chai nước.
Có lẽ bởi vì trong đội ngũ có một dị năng giả hệ thủy cho nên Thẩm Trường Thanh bọn họ cũng không keo kiệt.
Tuy rằng nam chính không ăn mấy thứ này, nhưng để giấu tai mắt người Thẩm Mộc Bạch cũng không từ chồi.
Hoắc Quân Hàn nhàn nhạt nhìn thoáng qua đồ ăn trước mặt, dùng ánh mắt nhìn rác rưởi làm cho Thẩm Mộc Bạch cố chút kinh hồn táng đảm.
Nhưng mà cũng may mắn mấy người Thẩm Trường Thanh không chú ý đến tình huống bên này.
Thẩm Mộc Bạch cầm lấy cái bánh nén khô khổ sở nói với con "Cậu biết bây giờ tôi nghĩ cái gì không?"
Hệ thống nói "Cô muốn độn hóa cái đó"
Thẩm Mộc Bạch tiếp tục nói "Vậy cậu biết bây giờ tôi nghĩ cái gì không?"