7:34 AM - 23/03/2022
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Dù thế nào thì hệ thống cũng sẽ không để ký chủ nhà mình chết đói "Ở trong túi"
Thẩm Mộc Bạch rất vui vẻ sờ sờ túi mình, cuối cùng lấy ra một túi bánh bao nhỏ.
Thẩm Mộc Bạch "Hệ thống, cậu đối xử với tôi thế à?"
Hệ thống nói "Cô có thể đi theo Hoắc Quân Hàn để ăn thịt"
Thẩm Mộc Bạch nghiêng mình sang một bên trái tim lén nhét vào miệng một cái bánh bao hấp.
Cô không biết là, vào lúc cô quay người kia, Hoắc Quân Hàn đã mở ta mắt nhìn thoáng qua.
Dựa theo lợi hệ thống nói, tuy rằng không biết Hoắc Quân Hàn mang mình tới đây với mục đích gì, nhưng trước mắt xem ra, đối với việc hoàn thành nhiệm vụ lại có lợi, bởi có thể trực tiếp bỏ đi quá trình tiếp cận nam chủ như thế nào.
Từ ngày đó trở đi Hoắc Quân Hàn đã không còn đưa cho Thẩm Mộc Bạch cánh tay và đùi tang thi mà đã đưa cho cô thức ăn bình thường của con người.
Thẩm Mộc Bạch một bên ăn đậu hũ khô một bên nói với hệ thống "Hệ thống, sao tôi cảm thấy tim có chút hoảng a?"
"Cô nhàn đến hoảng" Hệ thống nói.
Từ sau khi bị Hoắc Quân Hàn mang về, Thẩm Mộc Bạch mỗi ngày đều sống trong cảnh bị giam cầm nhưng thức ăn mỗi ngày đều được Hoắc Quân Hàn mang về nên chưa bao giờ thấy đói, so với phần lớn con người bên ngoài, đã tốt hơn rất nhiều.
nhưng mà Thẩm Mộc Bạch có cảm giác chỗ nào đó không đúng, ngay cả đậu hũ khô trong tay cũng mất đi hương vị.
Thử hỏi, một nam chủ tang thi tang bệnh bắt anh tới đây, trừ bỏ mỗi ngày không cho anh bước ra khỏi nơi này thì đều cho anh ăn ngon uống tốt, ngẫm lại cảm thấy cứ khả nghi làm sao đó.
Hơn nữa đậu hũ không ăn nhiều sẽ bị mệt đó o( ̄ヘ ̄o)
Ở cạnh Hoắc Quân Hàn mấy ngày, Thẩm Mộc Bạch cuối cùng cũng biết rõ quy luật thời gian hắn ra, về. Sau khi ăn miếng đậu hũ thối cuối cùng, Thẩm Mộc Bạc cảm thấy cuộc sống mình thật trống tải, bởi cô phát hiện, mình đã rất lâu không được ăn thịt rồi.
"Thịt, tôi muốn ăn thịt" Thẩm Mộc Bạch lật người nói.
Cứ như vật nhắc mãi cũng nhắc đến khi Hoắc Quân Hàn trở ề.
Đương sự còn chưa biết, trong miệng vẫn còn lải nhải muốn ăn thịt.
Sau đó cổ áo Thẩm Mộc Bạch bị Hoắc Quân Hàn xách lên, một người một tang thi đối diện nhìn nhau.
Con ngươi xanh băng không có nửa cảm xúc thuộc về con người, nhìn chằm chằm Thẩm Mộc Bạch như nhìn miếng thịt trên thớt.
Thẩm Mộc Bạch bị hắn nhìn đến có chút sởn tóc gáy, ở trong lòng hỏi hệ thống "Anh ta có phải không muốn ăn thịt tang thi nữa, muốn đổi khẩu vị?"
Hệ thống nói "Cô suy nghĩ nhiều"
Thẩm Mộc Bạch vừa định trả lời lại, tay phải Hoắc Quân Hàn đã luồn xuống cánh tay cô.
Thời điểm tới một dòng sông nhỏ thanh triệt, đại não Thẩm Mộc Bạch vẫn còn đang trong trạng thái mộng bức.
Chờ đến khi Hoắc Quân Hàn dúng tinh thần lực cường đại của hắn bắt mấy con cái lên, Thẩm Mộc Bắt hai mắt lập tức dán lên không thể rời.
Mạt thế đến, virus cảm nhiễm tràn làn, cũng bởi vì tang thi mà không ít nguồn nước bị ô nhiễm. Hơn nữa mạt thế cũng không ngừng biến con người thành tang thi mà những con động vật cũng bắt đầu biến dị, cũng bởi vì thế rất nhiều người không dám xuống nước hoặc không dám ăn những sinh vật dưới nước đo, dị năng giả hệ thủy và dị năng giả hệ thực vật cũng trở nên vô cùng trân quý.
Mà hiện tại nơi Hoắc Quân Hàn mang Thẩm Mộc Bạch tới chung quanh cỏ cây không thấy qua dấu vết bị ô nhiễm, đến cả nước sông cũng vô cùng thanh triệt và sạch sẽ, mấy con cá còn sống bị bắt lên vẫn còn nhảy nhót.