Mọi người đều không biết trong lòng tiểu quái thai nhỏ bé như hắn lại có những suy nghĩ máu me đến như vậy.
Chỉ có Hư Tiểu Đường rất nhạy cảm với cảm xúc của con người mới liếc hắn một cái, sau đó lại tiếp tục làm ổ trong ngực Nam Diên như chứ có chuyện gì.
Mấy rương linh vừa đặt xuống bên cạnh, chỉ chốc lát sau, mỹ nam tử đứng đầy viện đã nhận linh thạch rời đi cũng phải đến bảy tám phần.
Có nam sủng dường như không kịp chờ đến khi màn đêm buông xuống đã vội vàng đóng gói rời khỏi phủ thành chủ, sợ ngày mai nữ thành chủ này lại đổi ý.
Cuối cùng chỉ còn lại bốn người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Dù sao cũng từng là nam sủng được thành chủ sủng ái nhất, đường nhiên bọn họ cũng muốn cáo biệt.
Tiết Tùng Uẩn này năm lần bảy lượt xoát cảm giác tồn tại ở trước mặt nàng, lại thêm quần áo không thay đổi nhiều lắm nên Nam Diên đã nhớ kỹ.
Còn ba người khác…
Một người mặc cẩm bào màu xanh ngọc, một người mặc trường sam màu xanh, người còn lại thì mặc hoa bào màu xanh nhạt.
Nếu nói đến điểm khác nhau, theo Nam Diên, gương mặt bọn họ đều rất đẹp, nhưng độ nhận diện vẫn không lớn, chủ yếu nhìn khí chất.
Tên thích cười thuộc mẫu người ấm áp như ánh mặt trời?
Tên thích yên tĩnh kia, cử chỉ thong dong, thuộc mẫu người ưu nhã tuấn tú?
Tên còn lại tương đối lạnh lùng, thuộc mẫu người băng lãnh?
Trong bốn người, ánh mắt Tiết Tùng Uẩn cực kì u oán khiến nàng khó mà coi nhẹ.
Nam Diên không nhúc nhích chút nào: "Ngươi yên tâm, cho dù ngươi có rời đi, ta cũng có thể bảo đảm cho người Tiết gia có thể tiếp tục đi ngang tại thành Tích Tuyết, chẳng qua không được A Thanh nhà ta."
Tiết Tùng Uẩn vốn còn định hỏi mấy câu, nghe xong câu này liền cảm thấy xấu hổ giận dữ đến mức quay đầu bỏ đi.
Chẳng qua, hắn cũng không từ chối lời đề nghị của thành chủ.
Bây giờ hắn không cần bán đừng nhan sắc cũng có thể đổi lấy chỗ tốt cho tiết gia, đương nhiên hắn phải vui vẻ, nhưng suy nghĩ của hắn lại có chút phức tạp.
"Quay lại bảo đệ đệ ngươi đến bồi tội với A Thanh, chuyện kia là do hắn sai." Nam Diên nhàn nhạt bổ sung một câu.
Bước chân Tiết Tùng Uẩn dừng lại, sau đó lại bước nhanh hơn, dường như chỉ cần ở lại thêm một khắc là lại thêm một phần khuất nhục.
Nhóc con đứng sau lưng Nam Diên trong lòng chỉ để ý đên câu nói "Không thể bắt nạt A Thanh của ta", trong mắt hiện lên ý cười.
Vậy mà Diên Diên lại nhớ kỹ chuyện này.
Hắn nhịn không được nhích lại gần nàng, nghĩ cách ở gần nàng thêm một chút.
"A thanh mệt mỏi sao?" Nam Diên phát hiện nhóc con tới gần, đưa tay về phía hắn: "Mệt mỏi thì ngồi vào đây."
Cái, cái gì?
Hai tai Bùi Tử Thanh ầm một cái trở nên nóng hổi đỏ bừng, trước khi đầu óc của hắn ra lệnh, hai chân hắn đã theo bản năng đi đến trước mặt nữ nhân, sau đó ung dung ngồi bên người nữ nhân, toàn thân căng cứng.
Có lẽ do thường xuyên tắm rửa nên trên người nữ nhân có một mùi thơm ngát nhàn nhạt, rất dễ chịu.
Bị mùi hương này bao phủ khiến Bùi Tử Thanh cảm thấy hơi lâng lâng.
Hắn theo bản năng muốn dựa gần vào nàng hơn.
Nam Diên còn tưởng là nhóc con buồn ngủ, xách Hư Tiểu Đường đang làm loạn trong ngực mình ra, để hắn nằm trong lòng mình.
Hư Tiểu Đường: ...
Bùi Tử Thanh vô cùng xấu hổ, cả người không khác gì bị hỏa thiêu, thân thể nho nhỏ căng như dây đàn.
Hắn cố gắng khống chế nhịp tim đang nhảy loạn của mình, sợ sẽ đánh mất khoảnh khắc tốt đẹp này.
Nam Diên phát hiện hắn đang khẩn trương, vuốt nhẹ đầu hắn, lại vỗ nhè nhẹ sau lưng của hắn nói: "Ngủ đi."
Bùi Tử Thanh lập tức nhắm mắt lại.
Nhưng, hắn căn bản không ngủ được.
Hắn không muốn ngủ chút nào!
Cơ thể mà hắn dán vào mềm mại quá, mùi thơm ngát nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi, nhiệt độ của người nàng thấp hơn so với người bình thường một chút, nhưng hắn lại cảm thấy rất ấm áp...
Thân thể căng cứng cũng dần dần buông lỏng.
Hắn cực kỳ tham luyến, rất muốn thời gian dừng lại ở thời khắc này mãi mãi.
Nhưng lại cảm thấy, như thế này dường như vẫn chưa đủ.
Hắn còn muốn... nhiều hơn.
Hắn muốn Diên Diên chỉ thuộc về một mình hắn.
Sâu trong đôi mắt Bùi Tử Thanh, thủy triều hắc ám mãnh liệt cuồn cuộn, khóe miệng từ từ kéo lên, nũng nịu cọ xát nhẹ nhàng trong... lòng nữ nhân.