[Xuyên Nhanh] Đại Lão Lại Điên Rồi

Chương 37: Không Bằng, Ta Giúp Ngươi Một Phen




Nam Diên nhìn đứa nhỏ kích động, trong lòng rất bình tĩnh.

Giờ nói cũng thật dễ nghe, ai biết sau này lớn lên có thay lòng đổi dạ không.

Đôi khi tình thân trước mặt tình yêu còn không đáng một đồng, chẳng hạn như đặt nàng và mẹ nàng lại với nhau, lão cha cũng chỉ nhìn mẹ, căn bản không nhìn tới nàng.

Mẹ nàng là tiểu yêu tinh duy nhất của lão cha nàng, không ai có thể sánh bằng.

Về sau A Thanh cũng sẽ gặp tiểu yêu tinh của mình, có lẽ không phải người máu lạnh như cha nàng, nhưng lúc ấy, a tỷ nàng chỉ là vật ngáng đường.

Nam Diên nghĩ như vậy, cảm thấy có chút u sầu.

Bùi Tử Thanh không biết a tỷ thánh khiết như vị thần ở trong lòng của hắn lại suy nghĩ như vậy, hắn chỉ biết a tỷ không coi trọng lời nói của hắn.

Nhưng mà, đây không phải lời nói đùa của trẻ con, hắn đã sớm không phải là đứa trẻ rồi.

Hắn nói tất cả mọi thứ từ tận trái tim mình.

Hắn sẽ không bao giờ rời bỏ a tỷ!

Trừ phi…

Hắn chết, hoặc a tỷ chết.

Không, a tỷ sẽ không chết, tỷ ấy mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ sống đến nghìn tuổi, vạn tuổi.

Nếu Nam Diên biết hắn chúc mình như vậy, hẳn nàng sẽ không vui vẻ chút nào, nói nàng chỉ sống một ngàn năm, không phải là đang nguyền rủa nàng sao?

“A tỷ, đệ sẽ luôn ở bên tỷ. Đến lúc đó tỷ có đuổi đệ đi, đệ cũng không đi.” Bùi Tử Thanh quỳ xuống bên người nữ nhân, gối đầu lên đùi nàng.

Đây là tư thế hắn thích nhất, a tỷ cũng thích hắn như vậy.

Bởi vì như vậy A Thanh trông ngoan ngoãn nghe lời, là đệ đệ tốt của a tỷ.

Nghĩ đến lời Vân Vụ nói, Bùi Tử Thanh ngập ngừng hỏi: "A tỷ, Trang tiểu công tử đó sẽ không bao giờ đến nữa, đúng không?"

Nam Diên dừng lại, trả lời: “A Thanh, hắn là khách nhân, nếu muốn tới, tỷ không thể ngăn cản.”

Thần kinh Bùi Tử Thanh chợt căng thẳng.

Lời của a tỷ...

Chẳng lẽ Trang tiểu công tử đã đồng ý trước với a tỷ, hắn sẽ đến lần nữa, mà a tỷ cũng đồng ý?

Ngay lập tức trái tim Bùi Tử Thanh dâng trào.

Hắn nghiêm túc nhắm mắt lại.

A Thanh, đừng nóng giận, đừng sinh ra sát ý.

Ngàn vạn lần đừng để a tỷ biết những ý nghĩ thô bạo đẫm máu của mình, càng đừng để a tỷ biết được những suy nghĩ đen tối xấu xa của mình.

Bùi Tử Thanh kiềm chế cảm xúc của mình, khóe miệng nở một nụ cười, giọng nói trẻ con ôn nhu: "A tỷ, nghỉ ngơi thật tốt, đệ chúc tỷ mộng đẹp."

Nam Diên vỗ đầu đứa nhỏ: "A tỷ cũng chúc A Thanh sớm ngày cao lớn."



Bùi Tử Thanh ngẩng đầu lên, u oán liếc nhìn nàng một cái.

Tiểu Đường nằm trên lông thảm nhung lăn lăn chi chi cười.

Bùi Tử Thanh híp mắt nhìn qua: "Ngươi cười cái gì? Ít nhất ta có thể cao thêm, ngươi mấy năm nay cũng không lớn chút nào!"

Hư Tiểu Đường lập tức xù lông: "Ngươi ngu xuẩn, đây chỉ là hình dạng thời kỳ ấu tể! Chờ ta lớn lên, ta sẽ là con thần thú có ngoại hình tuấn tú nhất trên đời, còn là thần thú có bộ lông sáng nhất. Diên Diên có thể cưỡi ta đi khắp thế giới, đến lúc đó ta mới không chở ngươi đi!"

Bùi Tử Thanh: “Ta đây cũng sẽ lớn nhanh hơn ngươi, hiện tại ngươi chỉ là một quả cầu nhỏ, còn không biết xấu hổ cười nhạo ta sao? "

Hư Tiểu Đường oa một tiếng, nhảy vào trong ngực Nam Diên, dùng mông nhỏ đẩy đầu Bùi Tử Thanh ra, vươn móng vuốt cầu ôm: "Diên Diên, hắn chê tôi.”

Nam Diên: ...

Đau đầu.

Cuối cùng, Nam Diên ném Hư Tiểu Đường vào tay Bùi Tử Thanh, người mẹ vẫn thích nhất là biện pháp cũ: “Đệ làm nó giận, đệ tới dỗ.”

Bùi Tử Thanh còn có thể dỗ được cả a tỷ, huống chi là một con thú ngốc này. Hắn nhanh chóng dỗ Bùi Tiểu Đường xong.

Trước khi đi, Nam Diên đột nhiên gọi hắn lại, nhắc nhở một câu: "A Thanh, Mai viên bên kia, đệ ít tới một chút."

Bùi Tử Thanh trong lòng lộp bộp, tò mò hỏi: "Sao vậy tỷ? Chẳng lẽ Vân Vụ có vấn đề sao?"

Nam Diên không biết giải thích như thế nào.

Bùi Tử Thanh nhỏ giọng oán giận: "Nếu đệ không đi gặp hắn, a tỷ sẽ dạy đệ chơi cờ sao? Dạy đệ vẽ tranh? Trong toàn bộ phủ, chỉ có a tỷ và Vân công tử không chê đệ xấu, những người khác đều không dám nhìn thẳng vào mặt đệ. ”

Nam Diên ngẩn ra, lần đầu tiên ý thức được tên nhóc này hình như rất để ý vẻ ngoài của mình?

Vốn định vài năm sau giúp A Thanh tẩy tủy phạt kinh đúc lại thân thể, dù sao nỗi đau này người thường khó có thể chịu đựng được, ví như người đang sống sờ sờ bị đau chết cũng không phải không có.

Nhưng nếu A Thanh để ý nhiều như vậy, không bằng trước tiên làm một ít.

Về phần Vân Vụ kia, Nam Diên căn bản không để vào mắt.

Chớ nói là huyết mạch hắn vẫn chưa thức tỉnh, còn quá yếu, dù có rơi xuống Ma Uyên trở thành lão đại Ma Vực, nàng cũng không sợ.

Giữ hắn trong phủ chỉ là để tránh cho hắn trở thành đại tai hoạ, thuận tiện giải quyết rắc rối hai năm tới bằng cách này.

Thật ra, trực tiếp giết tên này là biện pháp tốt nhất nhưng ai bảo Nam Diên bây giờ là người tốt.

Bùi Tử Thanh thấy nàng mãi không nói chuyện, cho rằng mình làm thương tổn nàng, bối rối giải thích: "Đệ không có ý trách a tỷ. A tỷ không cho đệ gặp hắn, về sau đệ không gặp hắn nữa."

Nam Diên xua tay, không để ý: "Đệ muốn gặp thì gặp."

Dù sao nàng đã trộm lưu lại một tia thần thức trên người A Thanh. Lúc nguy hiểm, nó có thể cứu A Thanh một mạng, cũng có thể khiến nàng cảm nhận được.

Nếu Vân Vụ không có mưu đồ là tốt nhất, nếu có thì coi như dạy cho thằng bé một bài học.

Bùi Tử Thanh quan sát hồi lâu, xác định a tỷ không tức giận mới nhẹ nhàng thở ra.

Hắn sợ nhất là a tỷ tức giận.

Ban ngày, tiểu tử kia dính bên người Nam Diên, là đệ đệ tốt của nàng, nhưng ban đêm, một ít ý niệm đen tối lại điên cuồng nảy sinh trong lòng hắn.

Hắn muốn giết nam nhân có khả năng quay lại kia.



Nằm mơ đều muốn giết hắn ta.

Giãy giụa hồi lâu.

Cuối cùng, hắn nhịn không được.



“A tỷ, đệ muốn ra ngoài luyện tập vài ngày.” Bùi Tử Thanh kiên quyết.

Nam Diên liếc nhìn hắn, gật đầu: “Vạn sự cẩn thận.”

Nàng không ngăn cản.

Đã có tâm bồi dưỡng hắn thành bá chủ một phương, đương nhiên sẽ không đem hắn đặt trong tháp ngà.

Nam Diên rất hài lòng vì A Thanh tự giác ngộ được.

Nghĩ đến chuyện gì đó, Nam Diên hứa hẹn: “A Thanh, chờ đệ lần này trở về, tỷ sẽ thực hiện tâm nguyện mà đệ muốn nhất.”

Tủy tẩy phạt kinh đúc lại thân thể, gương mặt A Thanh tự nhiên cũng sẽ rực rỡ hẳn lên.

"Tâm nguyện..." Bùi Tử Thanh lẩm bẩm.

Chính là a tỷ, tâm nguyện đệ muốn thực hiện nhất là tỷ.

“A tỷ, tự lo cho mình, A Thanh rất nhanh sẽ trở về!”

Bùi Tử Thanh hành lễ với Nam Diên xong, rời đi không thèm quay đầu nhìn lại.

Hư Tiểu Đường liếm vóng vuốt nhỏ, buồn bực hỏi: “Diên Diên, chỉ là đi rèn luyện mà thôi, bộ dạng hắn lại cứ như bị cường giả cắt cổ tay không bằng?”

Nam Diên búng cái bụng nhỏ của nó: “Đừng nói bừa.”

Đoàn người Trang Mạc Nam rất đông, Bùi Tử Thanh rất nhanh liền tìm thấy nơi đối phương nghỉ chân.

Như lời Vân Vụ nói, nam nhân này quả nhiên không rời đi quá xa, chỉ nghỉ chân cách thành trì không rất gần.

Sau hai ngày Bùi Tử Thanh trộm quan sát, hắn không thể không thừa nhận sự thật.

Vân Vụ nói đúng, hắn căn bản không giết được nam nhân này.

Hắn quá yếu.

Hắn hận mình quá yếu đuối!

“Ai?” Bùi Tử Thanh phát hiện ra khác thường, chợt quay lại, ánh mắt cảnh giác.

Trong màn đêm, nam nhân một thân mặc chiếc áo choàng dài màu lục lam đến gần, anh tuấn đến cực điểm, nếu không phải Vân Vụ thì còn ai?

“Chậc chậc, thật là đáng thương.” Vân Vụ nở nụ cười, trên người mang theo khí tức hắc ám chưa từng có: “Lang thang ở chỗ này hai ngày, mà đến người còn không tới gần được.

Không bằng, ta giúp Bùi tiểu công tử một phen?"

_VLAT_