Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 60






Chính vì vậy mà giá của thuốc này ở chợ đen được đẩy lên cực kỳ ác liệt, giá cao kinh khủng khiếp, khiến người khác vừa nhìn thôi đã thấy sợ.

Làm cho những người có thuốc trong tay như đang giữ lấy kho báu, họ giấu càng kĩ hơn.

Người dân cũng vì loại thuốc này mà dần dần khoáy động mạch nước ngầm. Trên mạng cũng đăng lên những tin tức như thế, nhưng lại nhanh chóng bị gỡ xuống.

Càng áp chế thì càng cảm thấy có vấn đề. Nhất là kẻ có tiền, đập số tiền lớn để mua loại thuốc này, nhưng mãi không mua được.

Đối với thuốc cứu mạng chẳng ai là thấy đủ cả.

Vì thuốc quá có giá, đến nỗi những người trong viện nghiên cứu cũng bắt đầu đầu cơ trục lợi loại thuốc này, trộm mang ra ngoài bán giá cao.

Tiền tài làm động lòng người, mấy chuyện này có cản cũng cản không được. Vì vậy chỉ có thể cố gắng tăng cường an ninh.

Tiêu An càng thêm bận rộn, ban ngày bận, buổi tối còn phải ghé sang phòng Phù Gia. Qua ngày hôm sau, sắc mặt rất khó coi, giống như bị ép khô vậy.

Tất cả mọi người đều đồng cảm với Tiêu An, ánh mắt nhìn Phù Gia càng thêm sâu xa, trông chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, thế nhưng ở trên giường lại mạnh mẽ như vậy cơ à.

Tiêu An:..

Không phải như mọi người nghĩ đâu, chúng tôi chỉ ngủ thôi mà. Có điều là, những lời này có ai chịu tin chứ?

Ngay cả phó viện trưởng cũng không nhìn nổi nữa. Tiêu An bán đứng nhan sắc đến mức này, quả là vì quốc gia cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.

Phó viện trưởng do dự một lúc, nói với Phù Gia: “Tuy sức khỏe Tiêu An rất tốt, nhưng cũng không chịu được cường độ như vậy đâu.”

Phù Gia khó hiểu: “Sao lại không chịu được, vì sao không chịu được chứ?”

Cô có làm gì Tiêu An đâu trời.

Phó viện trưởng không muốn nói nữa, tử đạo hữu bất tử bần đạo*, ngay cả sức khỏe Tiêu An tốt như vậy còn không chịu được thì nói chi người khác.

*Tử đạo hữu bất tử bần đạo- 死道友不死贫道: Câu này xuất phát từ dòng Hồng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, có thể dùng 1 câu thay thế là sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi. (nguồn: tangthuvien)

Phó viện trưởng trông mà thèm giá thuốc trên thị trường chợ đen. Cơ quan nghiên cứu như bọn họ thiếu nhất là tiền, mấy cái thí nghiệm này kia đều đòi tiền.

Lão hỏi ý kiến của Phù Gia: “Nhu cầu về loại thuốc này trên thị trường rất cao, hay là chúng ta đưa vào thị trường đi.”

Phù Gia nói: “Trước tiên cứ sản xuất đã, có thể lưu thông ít thuốc trên chợ đen.”

Phù Gia tính đào tiền từ những hộ gia đình giàu có trước. Đợi đến khi quy mô sản xuất lớn hơn thì có thể trợ cấp một ít, để những người gia cảnh bình thường cũng mua được thuốc.

Cho dù vì danh vọng và công đức, nhưng cũng phải cân bằng thu chi thì mới có khả năng duy trì tiếp.

Nhiều kẻ có tiền đang gào khóc đòi ăn như vậy mà. Tại sao lại không thành toàn cho bọn họ chứ.

Ở thế giới cũ Phù Gia cũng làm thế.

Phó viện trưởng:…

Này, điều này có hơi quá đáng, nghe có vẻ khá điên rồ, thể hiện rõ là muốn làm thịt kẻ có tiền đây mà.

Phù Gia thấy biểu cảm của phó viện trưởng rất vi diệu: “Đám người này là những người đầu tiên sử dụng thuốc. Thời gian là sinh mệnh đó. À còn nữa, chúng ta nên lắp đặt một cánh cửa, không phải ai cũng vào được.”

Phó viện trưởng:…

Cũng được, chẳng qua nghe thấy tiếng đồng tiền lao xao thôi.

Phó viện trưởng nói với Phù Gia: “Lắp đặt cửa sợ là sẽ ngăn những người thường ở ngoài, gây ra sự bất mãn trên diện rộng. “

Phù Gia rất bình tĩnh, nhìn kỹ thì sẽ thấy ánh mắt toàn là thờ ơ: “Đợi đến lúc thuốc được sản xuất với quy mô lớn, và tài trợ bảo hiểm y tế, bọn họ sẽ im thôi.”

Hệ thống gào thét chói tai: “Ôm ôm, hôn hôn, bế lên cao, cô là đại bảo bảo của ta a, cô quá tuyệt vời, lấy thành tựu của thế giới trước làm lại ở thế giới này.”

Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, thì danh vọng lẫn khí vận ở thế giới này chắc chắn sẽ được nhiều hơn thế giới trước.

Phù Gia móc móc lỗ tai, hệ thống này quá ồn, đinh tai nhức óc gì đâu.

Phó viện trưởng ‘”a” một tiếng: “Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên cấp trên.”

Nếu kéo lông dê cắt rau hẹ, vậy thì mọi người cùng nhau đi cắt.

Phù Gia rời khỏi văn phòng phó viện trưởng, thấy Tiêu An đang đợi mình, trên mặt cô lộ ra nụ cười: “Anh đang đợi tôi hả, muốn đi ăn cơm chung sao?”