Qua mấy năm, cái nghiên cứu khoa học thứ hai của Phù Gia cuối cùng cũng có kết quả.
Loại đồ này không phải dành cho quần chúng nhân dân nên không cần tổ chức họp báo.\
Nhưng người bên trên vẫn cực kỳ coi trọng nó. Trải qua vài năm, những người trong viện nghiên cứu cũng khẳng định được rằng, Lý Y Y có tố chất nghiên cứu khoa học.
Có bản lĩnh, vả lại trong đầu còn chứa đựng rất nhiều thứ.
Chỉ một thân một mình, không dính líu tới bất kỳ tổ chức nào. Nếu có thì tại sao trong mấy năm này lại không liên lạc với nhau dù chỉ một lần chứ.
Hơn nữa Tiêu An vẫn luôn kè kè bên người Phù Gia, thế mà cũng không tìm được bất kỳ chứng cứ nào chứng minh Phù Gia có vấn đề.
Ngược lại, đồ mà Phù Gia làm ra còn mang lại lợi ích cho bọn họ nữa.
Có thể nâng cao thể chất của quân đội, thậm chí cả công dân cũng có thể.
Bất kỳ thứ gì cũng đều phải trải qua nhiều lần thí nghiệm. Thử nghiệm trên cơ thể sống, đầu tiên là trên động vật, sau đó mới tới cơ thể người.
Chỉ cần thứ này thành công, thì có thể khẳng định địa vị của Phù Gia trong viện nghiên cứu.
Hệ thống vô cùng thất vọng, “Tiếc là không tổ chức họp báo công khai trước mặt quần chúng nhân dân, nếu không thì chúng ta đã có thể gom về không ít danh vọng rồi.”
Phù Gia tỏ ra sao cũng được. Tuy không truyền bá với nhân dân, nhưng chỉ cần ở trong quân đội, thì đều sẽ cần đến thứ này.
Vả lại, những người này được vận khí quốc gia bảo hộ, nếu họ tôn kính ngưỡng mộ cô, thì số danh vọng có được càng nhiều hơn.
Cho dù tất cả mọi người không ai tin cô, thì sao chứ. Mấy người đó vẫn phải nuôi cô, cho cô ăn, cho cô những gì tốt nhất.
Cá chết lưới rách chẳng có lợi đâu.
Gần đây cô cảm thấy cơ thể không ổn lắm, thận vẫn còn đau.
Ly hôn rồi, vậy mà thận vẫn hơi hơi đau, cô cũng lợi dụng vận khí quốc gia để chữa bệnh rồi mà.
Chắc chắn đôi cẩu nam nữ kia rảnh rỗi sinh nông nổi nhắc tới cô. Mấy người sống cuộc sống của mình cho tốt không được hay gì. Cứ phải lôi cô vô, làm vậy chi hả?
Phù Gia không vui, rất không vui.
Phù Gia nói với hệ thống: “Cố hết sức hút năng lượng nhanh vào, ta còn tính làm thêm một cái nghiên cứu mang lại lợi ích cho nhân dân cho đất nước, sau đó sẽ rời khỏi thế giới này.”
Hệ thống: “Tại sao.”
Phù Gia: “Bởi vì ta sống không lâu nữa, ngươi không cảm giác được dù chỉ một chút sao?”
Biểu cảm Phù Gia không thể tin được, hệ thống không cảm giác được sinh mệnh của cô đang dần tan biến sao?
Nhân vật Lý Y Y thật sự quá quan trọng, không giống mấy con pháo hôi bình thường. Nhân vật này nhất định phải chết như cốt truyện mới được.
Thế giới này cô sống không tới 50 tuổi.
Hệ thống:…
Sao ngươi lại tỏ ra ngạc nhiên như thế chứ.
Phù Gia mã bất đình đề* bắt đầu thực hiện hạng mục tiếp theo. Hạng mục này mang tính chất giải trí, nếu thành công thì đây sẽ là bước nhảy vọt to lớn của thời đại.
*Mã bất đình đề: ngựa không dừng vó; tiến tới không ngừng (ví với không ngừng tiến bộ).
Đó là game thực tế ảo.
Lao lực làm việc khiến khuôn mặt Lý Y Y có hơi khó coi, Phù Gia nói với hệ thống: “Cho ta chút năng lượng đi, ta không chịu nổi nữa rồi.”
Mong sao thế giới tiếp theo là một cơ thể khỏe mạnh.
Hệ thống không quá tình nguyện, cực kỳ keo kiệt, càu nhàu vài câu, cuối cùng truyền cho Phù Gia một chút xíu năng lượng.
Cảm nhận được năng lượng trong cơ thể, vẻ mặt Phù Gia không nói nên lời, cái đồ hệ thống không biết xấu hổ, hừ…
Tiêu An thấy khuôn mặt Phù Gia không tốt, hỏi: “Có muốn ngủ một lát không?”
Bây giờ Tiêu An cũng không còn bài xích việc ngủ chung với Phù Gia. Ngủ cùng nhau mấy năm, Tiêu An nhận ra đối phương thật sự chỉ muốn ngủ với hắn thôi, không làm gì khác.
Phù Gia dựa lên người Tiêu An: “Được á, để tôi ngủ một giấc.” Thật ấm áp.
Tiêu An là một người tốt. Mặc dù hắn thường hay dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô.
Tiêu An nghiêng đầu nhìn Phù Gia đang dựa vào mình, lên tiếng nói: “Tôi già rồi.”