Xuyên Nhanh: Hãy Thay Tôi Sống Sót

Chương 1: Cô gái với nụ cười toả nắng




Nguyễn Nam, thoạt nghe ai cũng nghĩ đó chỉ là tên của một người con trai. Nhưng sự thật lại khác Nguyễn Nam là một người con gái. Có lẽ người cũng như tên nên cho dù cuộc sống có muôn vàn khó khăn. Nguyễn Nam cũng không bao giờ bỏ cuộc.

Nguyễn Nam biết mình đang mơ. Cô mơ thấy một cô gái tầm 16, 17 tuổi. Cô bé có nụ cười rất đẹp. Nhưng Nguyễn Nam thấy được hình bóng cô độc của cô bé. Một mình, đúng vậy chỉ có một mình. Cô thầm nghĩ. Nguyễn Nam cứ lẳng lặng nhìn cô bé ấy.

Người khác có chuyện khó khăn cô bé ấy đều giúp đỡ, người khác không vui cô lại gần an ủi. Cô ấy lúc nào cũng có 1 nụ cười ấm áp trên môi. Mọi người đều nói nụ cười của Cô ấy có thể chữa khỏi mọi đau thương.

Nhưng Nguyễn Nam không biết vì sao thấy được sự không hợp lý trong nụ cười của cô bé. Chẳng nhẽ cô bé ấy không biết buồn, biết khóc. Nguyễn Nam cũng giống như những người trong thế giới của cô bé lúc nào cũng chỉ nhìn thấy cô bé cười. Thậm chí dù bị đánh đập hay bị chửi rủa cô bé ấy đều cười. Nguyễn Nam cứ lặng lặng nhìn cô bé. Giống như đi xem 1 bôn phim vậy. Đợi đến khi tỉnh lại có lẽ cũng chỉ là một ấn tượng mơ hồ mà thôi.

Đây cũng không phải lần đầu tiên cô mơ thấy những câu chuyện như vậy. Nhưng lần này có lẽ lại khác.

Nguyễn Nam hoảng hốt, cô muốn chạy đến ngăn cản cô bé. Dù cô biết không làm được gì cả. Cô không thể can thiệp vào cảnh trong mơ của chính mình. Cũng không thể thay đổi nó.

Nguyễn Nam tuyệt vọng, hét lớn:

- Đừng mà. Mau bỏ con dao xuống đi. Đừng mà, có ai không, mau tới đây. Đừng làm điều dại dột mà. Xin cô đấy. Cô bé mau dừng lại. Bình Minh, mau dừng lại.

Nguyễn Nam hét lớn, nhưng không ai nghe thấy cô nói gì. Cô cũng không thể chạm vào cô bé. Chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bé cầm lấy con dao nhỏ, từ từ rạch một đường trên cổ tay. Máu từ cổ tay cô cháy ra, đỏ thẫm sàn nhà. Cũng đỏ thẫm đôi mắt của Nguyễn Nam. Cô bất lực quỳ xuống. Cô không hiểu. Tại sao cô bé ấy lại làm như vậy. Cô cứ như vậy bất lực, yếu đuối, nhìn một sinh mạng bé nhỏ đang từ từ mất đi. Đôi mắt mờ mịt, tràn đầy nước mắt.

- Tại sao???? Tại sao lại khóc???? Tại sao lại vì tôi mà khóc????



Bên tai Nguyễn Nam bỗng nhiên xuất hiện từng đạo âm thanh, nhỏ bé, bất lực, tựa như nghi hoặc lại tựa như nỉ non, thầm thì….

Cô nhìn xung quanh, cố găng tìm kiếm nơi âm thanh phát ra. Nhưng ngoại trừ cô bé trước mắt cô chẳng có ai khác cả.

Nguyễn Nam nhìn về phía cô bé. Cô bé cũng nghi hoặc nhìn cô. Từ ánh mắt của cô bé, Nguyễn Nam không hiểu sao có thể nhìn thấy sự nghi hoặc của cô bé. Đôi mắt của cô bé tựa như nói: Tại sao lại có người trước mắt cô ??? cô gái này là ai??? Tại sao cô ấy lại khóc??? Chẳng nhẽ cô ấy lại khóc cho mình??? Nhưng tại sao lại vì mình mà khóc????

Nguyễn Nam tựa như đọc hiểu được những suy nghĩ của cô bé. Cô bé lẳng lặng nhì Nguyễn Nam, cất giọng:

- Chị là ai vậy ạ??? Chị đừng khóc được không??? Em không muốn thấy chị khóc. Thật đấy…. Chị cười lên được không??? Giống như em nè. Thật đẹp….

Nguyễn Nam sững sờ nhìn cô bé. Cô bé cười thật tươi nhìn cô. Nụ cười thật đẹp tựa như ánh nắng vậy, rất ấm áp. Nhưng Nguyễn Nam lại thấy thật sự chói mắt. Nụ cười đó thật đẹp nhưng nó lại tựa như con dao đâm thẳng vào trái tim cô.

Cô mờ mịt lên tiếng: “ Tại Sao????”

Tựa như biết cô muốn nói gì cô bé liền đứng dậy. Máu từ tay cô tý tách chảy xuống sàn nhà. Mặt cô bé trắng bệch. Cô bé quỳ gối xuống trước mặt cô. Nhưng có lẽ vì mất máu nhiều quá cô bé liền ngả về phía cô. Nguyễn Nam muốn đỡ cô.

Cô ngạc nhiên nhìn xuống lòng ngực mình. Cô bé đó nằm trọn trong vòng tay cô. Ấm áp nhưng lạnh lẽo. ‘Cô có thể chạm vào cô bé’. Đây là suy nghĩ cuối cùng của Nguyễn Nam trước khi ngất đi.