Xuyên Nhanh: Hãy Thay Tôi Sống Sót

Chương 25: Ký ức của linh hồn 5




Nguyễn Nam rửa mặt rồi xuống nhà. Căn biệt thự với phong cách kiểu Pháp đầu thế kỷ 20, rất đẹp, Nguyễn Nam không biết dùng từ gì để miêu tả vẻ đẹp này nữa. Nhưng đẹp thì cũng có ích lợi gì. Cũng chỉ là một cài lồng giam xa hoa mà thôi. Nguyễn Nam cười chế giễu.

Ăn xong bữa sáng Nguyễn Nam ngồi trước cửa sổ, đăm chiêu nhìn về phía xa.

- Cô hai, bên ngoài có bà Ba muốn gặp cô ạ. Cô muốn gặp bà không ạ. Nếu không em bảo bà về trước. Lúc này người hầu bước vào thông báo một vị khách không mời mà đến.

- Bà Ba sao! Em mời bà vào đi, mang trà nước ra mời, tý tôi xuống. Bà Ba sao? Thật thú vị mà. Xem ra kế hoạch có thể bắt đầu rồi.

Nguyễn Nam xuống lầu, bà Ba đang ngồi ở phòng khách. Thấy cô tới liền vội chào hỏi.

- Cô Hai ấy à. Nghe nói Ông và Bà Cả cho cô ra ở riêng. Ông Bà cũng chiều cô quá mà. Bà Ba Đặng Cẩm nhìn Nguyễn Nam cười cười nói. Giọng nói đầy chế nhạo. Cưng chiều có ích lợi gì, còn không phải là một kho máu di động sao. Tuy khinh thường nhưng bà Ba chỉ nghĩ thôi, vẻ mặt vẫn mỉm cười nhìn Nguyễn Nam.

- Cũng không phải sao. Mà bà Ba đến đây tìm tôi có chuyện gì à. Mà hình như cũng sắp đến giỗ cậu Tư rồi nhỉ. Chắc bà Ba vui lắm nhỉ. Nguyễn Nam dịu dàng nói lại.

Tuy giọng Nguyễn Nam rất dịu dàng nhưng bà Ba lại cảm thấy sợ hãi, lạnh cả sống lưng. Bà nghe ra được uy hiếp trong lời nói của Nguyễn Nam. Chẳng nhẽ cô ta biết gì đó.

- Xem cô Hai như thế này, tôi cũng yên tâm. Tôi đến đây vốn nghĩ cô Hai dọn ra ở riêng sẽ không quen nên muốn đến tâm sự với cô Hai nhưng chắc cô Hai không cần. Vậy tôi xin phép cô Hai tôi về trước. Nói xong bà Ba đứng dậy rời đi.

- Vậy bà Ba về trước nha. Ngày giỗ cậu Tư tôi nhất định sẽ thắp hương cúng bái. Nguyễn Nam cười cười nói.

Bà Ba đang đi ra cửa bỗng nhiên đứng khựng lại. Cười đáp lại:

- Vậy tôi cảm ơn cô Hai. Nói xong liền đi luôn.



Nguyễn Nam ngồi trên ghế bình tĩnh cầm chén trà lên uống. Vẫn là trà sữa uống ngon, trà này đắng vl.

- Hệ thống, đạo cụ ở thế giới trước, tôi vẫn có thể dùng chứ? Nguyễn Nam hỏi hệ thống.

- Có thể. Chỉ cần là đạo cụ mà ký chủ đã mua, trừ thế giới thực thì ở bất kỳ thế giới nhiệm vụ nào cô đều có thể dùng được. Ký chủ, cô định làm gì à.

- Uk. Bắt đầu làm nhiệm vụ thôi. Thời gian không đợi người, làm được cái gì thì hay cái đấy.

…..

Màn đêm buông xuống. Bóng tối như muốn nhấn chìm ngôi biệt thự. Ánh sáng từ những bóng đèn điện dường như không thể xua tan được màn đêm âm u này.

Nguyễn Nam tỉnh giấc giữa đêm.

- Hệ thống, sử dụng đạo cụ ‘đèn bão’, thế giới trước cô đã dùng nó để đưa thư. Nhưng ở thế giới này nó có tác dụng khác. Các cụ xưa cũng nói rồi ‘đi đêm lắm có ngày gặp ma’. Bây giờ cũng là lúc bọn họ nên gặp ma rồi.

- Đã sử dụng xong. Ký chủ có cần giả dạng không? Vừa nói xong hệ thống liền cải trang linh hồn cô thành một đứa trẻ tầm 3,4 tuổi. Là một đứa bé trai, khuôn mặt non nớt, gầy yếu, hốc mắt hãm sâu vô hồn.

- Hệ thống, bộ dáng này. ‘ Chậc’ hệ thống, mi cũng tồi thật đấy. Nhưng mà tôi thích. Không tồi, không tồi, lần sau phát huy thêm. Nguyễn Nam vừa đánh giá vẻ ngoài linh hồn của mình vừa tấm tắc khen hay. Linh hồn biến ảo thành như vầy thì không sợ mấy người kia không sợ. Chỉ sợ bọn họ vừa nhìn thấy chưa kịp sợ đã ngất luôn thôi. Hệ thống càng ngày càng tồi mà.

- hehehe… cảm ơn ký chủ quá khen. Ký chủ đã quá khen.

Và thế là trong đêm tối, Nguyễn Nam cầm đèn bão, với bộ dạng một đứa trẻ 3,4 tuổi xuất hiện trước cửa nhà họ Bạc.