Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 104




"Sao con còn đứng đó, không mau nhận lỗi với Niên tiểu thư?" Hạ lão đại nghiêm giọng nhắc nhở.

Cô gái váy xanh uất ức, trừng mắt nhìn Khuynh Diễm. Người phải nói xin lỗi lẽ ra là đứa con gái kia, chứ không phải cô ta!

"Con không muốn! Sao cha lại bênh vực người ngoài mà bỏ mặc con?"

"Nếu con vẫn không chịu nghe lời, sau này tiền tiêu vặt mỗi tháng đừng đến tìm cha nữa." Hạ lão đại không nói râu ria, trực tiếp tung ra đòn trí mạng.

Cô gái váy xanh vừa nghe đến tiền tiêu vặt, lập tức dừng lại, kéo tay Hạ lão đại nài nỉ.

Nhưng người cha thân thương của cô ta như uống nhầm thuốc, nhất quyết không nhân nhượng.

Cô ta không dám khiêu khích cha mình, nếu thật sự bị ông mặc kệ, cô ta sẽ không còn chỗ kiêu ngạo trong Hạ gia nữa.

Cô gái váy xanh uất ức đến hốc mắt đỏ lên, cắn răng không cam tâm nhìn Khuynh Diễm: "Xin lỗi đã mạo phạm đến cô!"

Cô gái cúi thấp đầu, đáy lòng phun lên oán hận, người phải hứng chịu chuyện mất mặt này tại sao lại là cô ta?

Có cha thì sao, ông thế mà không bênh vực con, lại đứng về phía người dưng làm cô ta nhục nhã!

Cô gái váy xanh như cảm thấy hàng trăm ánh mắt đang vây quanh cười nhạo mình, cả người dồn nén, nức nở uất ức vung tay chạy đi.

"Niên tiểu thư thông cảm, con bé không biết phép tắc đã mạo phạm đến cô, sau này tôi nhất định sẽ quản giáo lại thật nghiêm." Hạ lão đại cười hì hì làm hòa.

"Ừ." Khuynh Diễm gật đầu.

Người râu ria, cô không rảnh chấp nhặt.

Vốn là muốn chơi đùa chút, nếu thuận thế đánh một trận thì càng tốt, nhưng hiện tại không còn cớ đánh nữa rồi.

Mấu chốt là... cô không biết lão già này là ai.

Bình tĩnh bình tĩnh, tiểu nha đầu kiên cường mạnh mẽ, không thể nói không biết!

"Niên tiểu thư, chuyện đó..." Hạ lão đại thấp giọng ám thị.

Khuynh\-không\-biết\-gì\-cả\-Diễm: "Tôi sẽ cân nhắc."

Hạ đại lão lau mồ hôi, chẳng phải hôm trước đã đáp ứng rồi sao? Hiện tại sao lại thành cân nhắc rồi?

Chẳng lẽ là do con gái ông gây sự với cô, nên bị cô ghi thù?

Hạ lão đại thấp thỏm không yên, quyết định về cấm túc con gái, không đủ, phải cắt tiền tiêu vặt nữa, sau đó loan tin trách phạt ra ngoài, để Khuynh Diễm nguôi giận.

Nhưng sự thật là, Khuynh Diễm không hề bận tâm, cô kiệm lời vì không nhớ nổi Hạ lão đại là ai mà thôi.

Chuyện là thời gian trước, Khuynh Diễm phân phó Đường Bưu xâm nhập dữ liệu của vài người, gửi thư 'mời' hợp tác.

Nhưng trong lúc gửi gặp tai nạn nghề nghiệp, lỡ moi ra một mớ bí mật của các lão đại hắc bang, rồi run tay dùng bí mật uy hiếp bọn họ.

Khuynh Diễm đã chân thành giải thích là 'run tay', đám lão đại kia lại không chịu tin, ùn ùn kéo người đến tính sổ Bách Chiến Bách Thắng.

Bọn họ hung hăng như vậy, làm cô hoảng sợ lắm đó, sợ quá còn biết thế nào nữa?

Đành đánh bọn họ một trận để đỡ sợ vậy.

Nhưng chỉ đánh thôi thì quá thiếu phép tắc, vẫn nên tặng thêm món quà nhỏ đáng yêu.

Khuynh Diễm nghĩ nghĩ, quyết định rút thăm chọn ra một bạn may mắn, in bí mật của bạn đó thành tờ rơi, đem đi phát khắp toàn quốc.

Kết cục của bạn may mắn... thảm đến mức không ai muốn hồi tưởng.

Có tấm gương may mắn dẫn lối, những người còn lại vừa tức giận vừa e sợ, cắn răng căm ghét thuận theo.

Mà Hạ lão đại, chính là một trong những vị khách nhận được thư 'mời' của Khuynh Diễm.

Nhưng cô vốn vô tâm, uy hiếp... khụ, nói nhầm, chào hỏi xong, quay lưng đi lập tức quên sạch, không phân biệt nổi ai là ai.

Bí mật của Hạ lão đại cũng không phải thứ gì khủng khiếp.

Làm lão đại hắc bang nhiều năm, ai cũng có vài sở thích độc đáo, mà ông, chính là thích chơi búp bê Barbie.

Mua nhà, may váy, làm tóc, ông có hẳn một biệt thự chỉ để trưng bày búp bê. Mỗi ngày, ông đều lên các hội nhóm thi đấu với các bé gái, so sánh xem ai sở hữu gia sản búp bê khổng lồ hơn.

Từ ngày bị Khuynh Diễm biết được bí mật, Hạ lão đại lo gần chết, nhỡ mà cô in tờ rơi phát ra, sau này ông làm sao còn mặt mũi lăn lộn trong giới?

Hạ lão đại đau đầu, lo đến mức muốn tăng huyết áp.

Mà người đầu sỏ kia, hiện tại lại không một gánh nặng tâm lý, ung dung chạy đến sân sau, nói chuyện điện thoại.

"Có việc gì?" Đang yên đang lành chủ động gọi cho ta, mi làm ta sợ đấy.

"Chị." Diêu Ý nhẹ giọng gọi.

"Làm sao?"

"Chị đang ở đâu?"

"Cậu hỏi làm gì?" Chắc chắn có âm mưu!

"Chị về với em đi."

"Cậu lại bị thương?" Khuynh Diễm hơi nhíu mày, nghi hoặc hỏi.

"Em bị thương chị mới chịu về sao?"

Diêu Ý khẽ cười, âm thanh trong trẻo mềm mại, nhưng Khuynh Diễm lại ẩn ẩn cảm thấy hắn không đúng lắm.

"Không bị thương là được rồi, lát nữa tôi về."

"Em muốn chị về ngay bây giờ."

Diêu Ý nói rất nhỏ, câu nói không có bao nhiêu trọng lượng, nhưng sự cố chấp trong đó, Khuynh Diễm nghe ra được.

"Ngoan, lát nữa tôi về." Tốt nhất mi đừng bày ra trò gì, không thì ta bẻ răng mi!

"Tiểu Diễm!"

Tút tút tút...

Người bên kia không nói lời nào đột ngột dập máy.

Khuynh Diễm nghi hoặc nhìn màn hình, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

"Tiểu Diễm, em có nghe anh nói không?" Lạc Kỳ không thấy Khuynh Diễm trả lời, liền gọi cô lần nữa.

Khuynh Diễm dời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu nhìn hắn.

Lạc Kỳ: "Anh có chuyện muốn nói với em."

"Để khi khác rồi nói." Khuynh Diễm khoát tay, nhanh chóng rời đi.

Lạc Kỳ muốn gọi cô lại, há miệng chần chờ, cuối cùng im lặng. Hắn đã quen với việc giữ phép tắc, nếu đối phương nói bận, hắn cũng không thể làm phiền.

Khuynh Diễm nghĩ mình đã đến điểm danh rồi, báo cáo sỉ số xong thì cô cũng không cần lãng phí thời gian ở đây nữa.

Quan trọng là cô cứ cảm thấy Diêu Ý có gì đó không đúng.

Ngữ điệu kia của hắn... lạ chỗ nào cô không nói rõ được, vẫn là về nhìn một cái thì hơn.