Khuynh Diễm dùng chút yêu lực kém cỏi còn sót lại của nguyên chủ, đả thông kinh mạch giúp Tam Hoa, tránh cho nó bị co giật qua đời.
Chăm mèo nhỏ quá phiền phức, cô phải sớm tránh xa nó.
Bằng không, để nó bắt tay với tiểu ăn vạ, thì cô sẽ thảm đến trực tiếp văng qua thế giới tiếp theo!
Khuynh Diễm làm xong việc, liền mệt mỏi nằm xuống đất.
Nhưng ngay sau đó lại đứng lên, trên người cô có quá nhiều vết thương, nằm ở chỗ bẩn sẽ bị nhiễm trùng.
Khuynh Diễm hướng đến một con mèo cái nhìn tương đối đáng tin cậy, nói: "Ngươi ra ngoài tìm một bộ quần áo, cùng ít nước sạch về giúp ta, ta cho ngươi nội đan."
Mèo cái sợ hãi rụt cổ lại, nhìn qua Tam Hoa nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Được nội đan mà co giật sùi bọt mép, nó không muốn đâu!
"Không muốn nội đan thì lấy cái này." Khuynh Diễm trực tiếp ném ra một khối vàng.
Mèo cái: "..." Nó là mèo không thể hóa hình người, vàng không có tác dụng gì với nó cả.
Cuối cùng mèo cái chọn nội đan, nhanh chóng nhảy cửa sổ rời đi.
Không bao lâu sau, nó kéo về một bộ đạo bào màu tím nhạt, cũng không biết là trộm của tên đạo sĩ nào.
Khuynh Diễm dùng nước sạch rửa vết thương, rồi lại xé nhỏ vải để băng bó.
Phần vải còn lại, cô đem trải trên mặt đất làm chỗ ngã lưng ngủ.
Từ lúc đến thế giới này, cô phải liên tục đánh nhau, cuối cùng cũng được chợp mắt rồi.
Thật thoải mái...
Loading...
—
Buổi sáng, Khuynh Diễm vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy mèo nhỏ đang ở bên cạnh chớp chớp mắt quan sát cô.
"Chị hồ ly, em là Tam Hoa đây!" Mèo nhỏ vui vẻ reo lên: "Em biết nói chuyện rồi nha!"
Khuynh Diễm không chút bất ngờ.
Cô cho nó nội đan ngàn năm, lại đả thông kinh mạch giúp nó.
Chỉ cần nó đủ năng lực vượt qua một kiếp này, chắc chắn tu vi sẽ tăng tiến.
Khuynh Diễm chú ý tới một vấn đề khác: "Ngươi là mèo nhà, sao lại có thể hóa thành yêu?"
Đám mèo đực ở đây đều là mèo rừng, xuyên tới từ Yêu Giới.
Mèo cái thì khá hỗn tạp, có con là yêu, có con chỉ đơn giản là mèo bình thường.
Nhưng những con có yêu lực đều là mèo rừng, chỉ có duy nhất Tam Hoa là mèo nhà hóa yêu.
"Cha em đến từ Yêu Giới, mẹ em là thú cưng ở Nhân Giới, họ gặp nhau sau đó sinh ra em." Tam Hoa vô cùng tự hào kể: "Cha em gọi đây là tình yêu vượt thời không, một đời một kiếp chỉ có một mèo!"
"Vậy cha mẹ ngươi đâu?" Khuynh Diễm nằm trên tấm vải tím, lười nhác hỏi.
"Mẹ em bỏ nhà đi theo mèo đực khác, cha em trên đường đi tìm thì bị liệp yêu sư giết..." Tam Hoa buồn bã khóc.
Sau đó, nó lang thang đi tìm mẹ, rồi bị đám Mèo Heo này bắt giữ.
Khuynh Diễm trầm mặc, không biết nên bình luận gì.
Dù sao cũng cảm thấy đây không phải tình yêu vượt thời không, một đời một kiếp chỉ có một mèo.
Nhưng bây giờ nói ra thì hơi ác.
"Chị đã cứu em, còn cho em nội đan, giúp em nói tiếng người. Chị là đại ân nhân của em, cả đời này em sẽ đi theo bảo vệ chị!" Tam Hoa cảm kích hứa hẹn.
Khuynh Diễm thẳng thắn hỏi: "Theo bảo vệ ta hay theo làm vướng tay vướng chân ta?"
Tam Hoa: "..." Hình như là vế sau.
Mèo nhỏ cũng rất tự biết thân biết phận, cố vặn óc suy nghĩ tìm điểm hữu dụng của mình.
Lát sau, hai mắt nó sáng lên, nói: "Em biết rất nhiều tin tức, sẽ giúp ích cho chị."
"Ví dụ như?" Khuynh Diễm không quá tin tưởng vào năng lực con mèo yếu ớt này.
Nhưng ngoài dự đoán của cô, Tam Hoa lại mang đến một tin rất có giá trị: "Em biết cách duy trì yêu lực, mà không cần phải ăn thịt người."
Khuynh Diễm hơi nhướng mày, có chút quan tâm hỏi: "Là cách gì?"
Tam Hoa tháo xuống chiếc bùa vàng treo trên cổ, nói: "Đây là bùa hộ yêu, chỉ cần đeo nó vào, yêu quái liền có thể qua mắt thiên đạo, sinh tồn tốt ở Nhân Giới."
Khuynh Diễm nghi hoặc: "Dễ dàng như vậy?"
Nếu thật sự dễ dàng, yêu quái còn vất vả đi săn thịt người làm gì?
Mà trong suốt quãng thời gian hai mươi năm nguyên chủ lưu lạc tại Nhân Giới, cũng chưa từng nghe qua thứ bùa này.
"Rất dễ dàng nha! Nhưng không phải tất cả yêu quái đều biết tới bùa hộ yêu. Bởi vì đây là bí mật, chỉ những yêu quái có nhân phẩm cao mới biết." Tam Hoa thấy hãnh diện. Nó cũng là một con mèo có nhân phẩm cao đó nha!
Khuynh Diễm cảm thấy bất hợp lý. Yêu quái làm sao có nhân phẩm? Phải là yêu phẩm mới đúng chứ?
"Cha em đã dùng tài sản tích lũy cả đời, để mua bùa hộ yêu về cho em. Nhưng chị hồ ly là ân nhân của em, em..." Tam Hoa ngập ngừng đưa bùa đến: "Tặng cho chị."
Khuynh Diễm không muốn nhận, cô chỉ hỏi: "Cha ngươi mua nó ở nơi nào?"
"Nhạc Yên Đình, một ngôi đền trên núi Nhạc Yên, có điều..." Giọng nói Tam Hoa bỗng trở nên rùng rợn, âm vang đáng sợ: "Chị hồ ly đừng đi thì hơn."
"Tại sao? Trên đó có ma à?"
Khuynh Diễm vừa dứt lời, Tam Hoa liền té ngang trên mặt đất, lông mèo hoảng đến sắp đổi màu.
"Phản ứng lớn như vậy, chẳng lẽ có ma thật à?"
"Không phải có ma..." Tam Hoa yếu ớt lắc đầu.
"Vậy ngươi run cái gì?" Khuynh Diễm khó hiểu nhìn thân thể không ngừng co giật của nó.
"Em... em... em sợ ma hu hu hu!"
"..." Tốt xấu gì mi cũng là yêu quái, có từng thấy yêu quái nào sợ ma chưa?
Tam Hoa gắng gượng vượt qua nỗi sợ, giải thích: "Cha em kể, đường vào núi Nhạc Yên có kết giới và mê cung, lại còn phải vượt qua bài kiểm tra nhân phẩm rất đáng sợ!"
Khuynh Diễm gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhảy lên bệ cửa sổ rời đi: "Tạm biệt, tự mình bảo trọng."
"Chị hồ ly đừng bỏ em, chị dẫn em theo đi! Em biết gãi ngứa liếm lông xé thịt chuột! Em còn có thể làm ấm giường cho chị nữa!"
"Ta có người làm ấm giường rồi." Khuynh Diễm xua chân từ chối.
Tam Hoa nỗ lực tự tiến cử mình: "Nhưng có thêm một con mèo nằm chung với hai người, thì giường sẽ ấm hơn!"
Khuynh Diễm: "..." Nó đang muốn chen vào làm tiểu tam đấy à?
Ta không phải tra nam, đừng hòng lừa ta tam thê tứ thiếp!
Vĩnh biệt!
Tam Hoa không buông tha, meo meo ăn vạ bám theo tới cùng.
Khuynh Diễm phiền không chịu được, ném qua mấy viên nội đan, tùy tiện dặn dò: "Giao cho ngươi một trách nhiệm, ở đây làm lão đại."
Đừng đi theo vướng tay vướng chân ta!
Tam Hoa ngơ ngác nhìn bóng lưng màu trắng tiêu sái biến mất, lại cúi đầu nhìn nhóm nội đan nằm trong lòng bàn chân mình.
Làm lão đại?
Ý của chị hồ ly là... muốn mình ở đây thay chị ấy làm lão đại, điều hành tổ chức mèo?
Thu thập thêm thật nhiều tiểu đồng bọn, tương lai giúp chị ấy thực hiện nhiệm vụ vĩ đại?
Oa, chị hồ ly thật tin tưởng mình nha!
Tam Hoa ôm nội đan lên, nắm chân trước làm tư thế quyết tâm.
Chị hồ ly yên tâm, em sẽ làm lão đại thật tốt! Đưa loài mèo đi xâm chiếm Trái Đất!
Chị hãy chờ em đem giang sơn vạn dặm đến rước chị về, ngao ô!