Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 417




Mạn Điệp ôm chặt chăn ngồi co rút trên giường, dụi dụi đôi mi ướt đẫm lệ, trông như vừa bị người ta ức hiếp thê lương.

Cô mở to mắt trừng Khuynh Diễm và Tam Hoa.

Yêu quái đúng là giống loài tàn nhẫn thủ đoạn độc ác!

Thà bọn họ cứ đánh đập cô, thì dù có bị đoạt đi tính mạng này, cô cũng tuyệt đối không tiết lộ sự thật...

Đều là con gái với nhau, sao bọn họ có thể làm ra chuyện độc ác táng tận lương tâm thế này?

Bọn họ trói cô lại, sau đó... Cù lét cô!

Biết cô sợ nhột lắm không hả!

Dùng nụ cười để hành hạ người khác, bọn họ vui vẻ lắm sao?

Mạn Điệp đưa tay lau nước mắt chảy ra vì cười quá nhiều, cảnh giác nhìn chằm chằm Khuynh Diễm và con mèo bệnh hoạn bên cạnh cô.

Tam Hoa xoa xoa móng vuốt. Ước gì chị gái này đừng khai báo quá sớm, để mình được tiếp tục cù lét cho sướng tay... khụ, sướng chân, mèo nhỏ không có tay.

Mạn Điệp bị nó nhìn đến rùng mình, nhanh chóng nói với Khuynh Diễm: "Đúng là tôi có lừa cô, người ở Liệp Yêu Hội không biết sự tồn tại của đá lục sắc."

Khuynh Diễm nhàm chán xua tay: "Đổi chủ đề đi, tôi muốn nghe về kẻ đứng sau cô." Ta không hứng thú với cái hội gì gì đó của mi.

"Cô..." Mạn Điệp nghi hoặc: "Chẳng lẽ ngay từ đầu, cô đã biết Liệp Yêu Hội không liên quan tới đá lục sắc?"

Khuynh Diễm nâng mắt, mất kiên nhẫn phàn nàn: "Cô hỏi nhiều quá đấy. Nếu Liệp Yêu Hội biết sự tồn tại của đá lục sắc, họ sẽ để cô một mình lang thang gặp nguy hiểm sao?"

Hết bị yêu quái đuổi bắt, rồi đi tìm gương Thiên Nhãn, còn lăn đến tận nghĩa địa, cũng không thấy ai cứu mi ngoài ta.

"Chỉ có kẻ không quan tâm sống chết của cô, mới cố ý ném cô vào nguy hiểm."

Mạn Điệp tức khắc sững sờ. Không quan tâm sống chết của cô? Anh ấy... cố ý ném cô vào nguy hiểm sao?

Không, chắc chắn không phải!

Anh ấy đã nói hồ yêu rất gian xảo, sẽ bịa chuyện chia rẽ người khác!

"Là ai đưa đá lục sắc cho cô? Nếu cô còn tiếp tục không nói, thì..." Khuynh Diễm gõ gõ cằm, nghĩ xem thứ gì có thể tác động nữ chính: "Thì Nhân Giới sẽ gặp họa diệt vong."

Mạn Điệp mở to mắt khiếp sợ. Hồ ly này muốn hủy diệt Nhân Giới!

Mình phải bình tĩnh, đừng hoảng loạn.

"Cô..." Mạn Điệp anh dũng: "Dù cô có cù lét chết tôi, tôi cũng không bao giờ bán đứng bạn bè mình!"

Khuynh Diễm còn chưa ra lệnh thì Tam Hoa đã nhiệt tình xông lên: "Chị hồ ly, để em!"

Mạn Điệp: "..." Tôi chỉ nói thế thôi, nhưng cô định làm thật sao?

Dù gì tôi cũng từng tin tưởng cô, cô không thể thương tình mà đổi hình phạt khác ngoài cù lét sao?

——

"Nhân danh loài quỷ dữ, mượn sức mạnh của mọi tội ác trong toàn Nhân Giới, ta nguyền rủa ngươi! Đời này sống trong cô độc, chết trong bất cam!"

"Tất cả những kẻ được ngươi giúp đỡ, đều chết trước mặt ngươi! Người mà ngươi yêu nhất, sẽ chết dưới lưỡi kiếm ngươi!"

"Ngươi phải chịu giày vò, Tử Liên! Ngươi sẽ phải chịu giày vò!"

Tiếng cười tàn nhẫn vang vọng khắp không gian, khuôn mặt người đàn ông vặn vẹo nói ra những từ ngữ độc ác nhất với một đứa trẻ.

Xoẹt!

Khung cảnh nháy mắt chuyển đổi.

Máu tươi phún ra từ thân thể cô gái đối diện, bắn đầy quần áo và gương mặt Tử Liên.

Tay hắn siết chặt lưỡi kiếm, không thể khống chế chính mình, đâm xuyên qua ngực cô!

"Tiểu hồ ly!"

Tử Liên bật dậy từ trên giường, trán ướt đẫm mồ hôi, nhịp tim trong lồng ngực vẫn đang đập hỗn loạn vì sợ hãi.

Hắn run run nhìn hai bàn tay mình, cảm giác vừa rồi quá đỗi chân thực, những giọt máu kia cứ như thật sự đã bắn lên người hắn, nỗi khủng hoảng bao trùm tâm trí Tử Liên.

Không... đừng sợ.

Tiểu hồ ly không chết, cô vẫn còn sống.

Đó là mơ, chỉ là mơ mà thôi.

Tử Liên kiệt sức dựa vào đầu giường. Từ lúc nhìn thấy cảnh tượng trong gương Thiên Nhãn, mỗi đêm hắn đều không ngừng gặp ác mộng.

Giấc mơ đó cứ lặp đi lặp lại như một cuộn phim ám ảnh không hồi kết, lúc nào cũng kết thúc bằng cảnh hắn cầm kiếm đâm vào ngực cô.

Hắn sẽ phát điên mất.

Nếu tiếp tục như vậy, hắn sẽ thật sự phát điên!

Tử Liên vô thức rời khỏi giường, đờ đẫn đi đến phòng ngủ của Khuynh Diễm.

Cánh cửa mở ra, gian phòng trống rỗng lạnh lẽo, bên trong không còn bóng người quen thuộc ngẩng đầu cười với hắn.

Tử Liên đứng lặng tại chỗ, ánh mắt vô hồn, đáy lòng như vừa bị khoét mất một khoảng lớn.

Tiểu hồ ly không còn ở đây, là hắn đã đuổi cô đi.

Như vậy mới tốt, không ở bên hắn, mới tốt...

Tử Liên mở tủ gỗ, ngón tay cẩn thận chạm vào quần áo Khuynh Diễm.

Cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, nỗi sợ hãi cùng nhớ nhung dưới đáy lòng hắn như vừa được cô ôm ấp vỗ về...

Rầm!

Tử Liên vội vã đóng sập cửa tủ!

Hắn đã vừa làm gì vậy?

Tại sao hắn lại đến đây? Còn chạm vào quần áo cô?

Hắn làm vậy sẽ hại chết tiểu hồ ly!

Tử Liên siết chặt tay, quay lưng bước nhanh rời khỏi phòng.

Lẽ ra vào ngày đầu tiên gặp cô, hắn không nên tham lam kéo cô về phía mình.

Lẽ ra hắn nên kiên định giữ vững ý niệm, cả đời đều xem cô là sủng vật.

Nhưng thực tế, hắn lại không khống chế được.

Hắn liên tục nhắc nhở bản thân, cô chỉ là thú cưng của hắn. Vậy mà, chẳng rõ từ lúc nào, những cảm giác hắn dành cho cô, đã lặng lẽ vượt qua ranh giới...

Cô làm hắn biết nhớ nhung, biết ngại ngùng, biết hờn dỗi.

Cô khiến hắn không phân biệt được, mình đang muốn chạm vào tiểu hồ ly, hay đang muốn ôm lấy cô gái tên Khuynh Diễm.

Tình cảm hắn dành cho cô, đã không còn nằm trong dự tính ban đầu của hắn. Chỉ là hắn luôn né tránh, hết lần này đến lần khác đều phủ nhận lừa mình dối người.

Mãi đến khi nhìn thấy những hình ảnh trong chiếc gương kia, hắn mới chợt bừng tỉnh.

Không thể có bạn bè, không thể có người thân, và cũng càng không được phép có ái tình, cuộc đời hắn đã định sẵn cô độc.

Tình cảm của hắn, chính là thứ sẽ giết chết người khác.

Thời điểm yêu cầu cô rời đi, hắn đã âm thầm đánh cược, nếu cô đuổi theo giữ hắn lại, hắn sẽ kéo cô cùng xuống hoàng tuyền, còn hơn đời này phải sống xa cô.

Nhưng cô đã không đuổi theo... có lẽ đây là câu trả lời của vận mệnh, cô nên được sống, mà không phải chết cùng hắn.

Ánh mắt Tử Liên dần hiện lên kiên định.

Hắn lấy ra nửa khối đá lục sắc vẫn chưa hoàn chỉnh, lưỡi dao lạnh lẽo cắt vào lòng bàn tay.

Máu tươi nhỏ giọt, màu sắc rực rỡ của viên đá dần biến thành vẩn đục...

Xin lỗi tiểu hồ ly.

Em nhất định phải sống bình an vui vẻ, kiếp này, hãy để tôi là người bảo vệ em.