Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 451




Cuộc đời là một chuỗi những sự kiện bất ngờ, chỉ cần chớp mắt liền sẽ đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.

Khuynh Diễm chỉ đơn giản là muốn trồng nho, thành thành thật thật làm một chủ vườn bán trái cây sống qua ngày, nhưng ai biết cô lại bị sét đánh.

Sau khi bị sét đánh ngất xỉu, tỉnh dậy còn phát hiện... mình sở hữu ma pháp thất truyền! Trở thành phù thủy!

Mà sự bất ngờ vẫn chưa dừng lại ở đó, thứ năng lực có thể kết nối từ Todoro đến kinh đô, nào phải ma pháp thông thường.

Đây rõ ràng là bẻ cong không gian, một trong ngũ đại ma pháp của thế giới!

Từ phế vật không có ma thuật, đột nhiên thăng cấp thành phù thủy tối thượng, thử phỏng vấn xem người trong cuộc có cảm giác gì?

Khuynh Diễm: Bốn chữ thôi, họa vô đơn chí*!

(*)Họa vô đơn chí: Tai họa không đến một mình mà dồn dập liên hồi sấp mặt.

Tại sao ư?

Một người vận khí đen hơn chữ đen như cô, lại có ngày xổ số trúng giải độc đắc?

Cô không tin thiên đạo đối tốt với cô như vậy.

Ma pháp này cứ như… bữa cơm thịnh soạn cuối cùng của người tử tù.

Quả nhiên Khuynh Diễm rất hiểu trời hiểu mình, bởi vì tin tức tiếp theo mà Selina mang đến cho cô vô cùng có tính đả kích.

Không chỉ một mình cô trở thành phù thủy, mà rất nhiều trẻ con ở Todoro đều thành phù thủy!

Và chính vì cô đã làm đảo lộn vận mệnh chúng, nên cô phải chịu trách nhiệm với cuộc đời chúng.

Mỗi một lần chúng dùng ma pháp làm điều thương thiên hại lý, giết người cướp của, thì ông trời sẽ giáng sấm sét đánh cô!

Khuynh Diễm: "..."

Hắc Khuyển: Ha ha ha! Quả báo cuối cùng cũng đến!

Giờ thì không chỉ đại nhân vật ăn vạ cô nữa, mà cả tập thể đều tới ăn vạ cô, chắc là kí chủ đang hạnh phúc lắm nè!

"Tiểu thư đừng quá lo lắng, chỉ có những đứa trẻ từ mười hai đến mười lăm tuổi, độ tuổi tốt nhất để tu luyện, mới bị năng lượng ma pháp xâm nhập vào cơ thể."

Selina lên tiếng trấn an: "Cô chỉ cần giám sát đến khi chúng mười tám và trưởng thành, cô sẽ thoát ly trách nhiệm."

Khuynh Diễm vẫn đang trong trạng thái chưa chấp nhận được sự thật.

Chịu trách nhiệm với cuộc đời của một đám trẻ con?

Chờ khi chúng mười hai lên mười tám… nghĩa là cô phải làm bảo mẫu tập thể tận sáu năm?!

Được rồi, bây giờ ra giữa cánh đồng cầm cuốc sau đó trời đánh cô qua thế giới tiếp theo luôn đi!

[Là do kí chủ phá thiết lập thế giới, khiến ma pháp đã biến mất tái xuất hiện, nên cô mới phải lãnh hậu quả nha.] Hắc Khuyển cười đến vô cùng hả hê: [Thiên đạo đã ấn định rồi, cô chạy không thoát đâu.]

Khuynh Diễm nhếch môi cười nhạt: Ý mi là muốn ngang ngược với ta đúng không?



Vậy ta lập tức hủy thế giới này luôn!

Tiểu ăn vạ, tới đây! Chúng ta cùng chết!

Hắc Khuyển: […] Kí chủ cô lại phát bệnh cái gì nữa?!

Không được rủ đại nhân vật làm chuyện dại dột!

Mộ Ngôn ngơ ngác nhìn người vừa kéo mình ôm vào lòng. Tại sao cô giáo lại ôm hắn nha?

Chắc là… cô vừa bị sét đánh rất đau, nên muốn được hắn dỗ dỗ.

Thiếu niên thật cẩn thận đưa tay xoa xoa lên lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: "Cô giáo… đừng sợ… có em… ở đây."

Khuynh Diễm vốn đang định rủ Mộ Ngôn đồng quy vu tận, nhưng thấy hắn như vậy thì chỉ có thể thở dài.

Tiểu ăn vạ đáng yêu thế này, cô thật không nỡ bỏ lỡ.

Ít nhất cũng phải chờ hắn đủ tuổi, lăn bột xong mới đi được.

Khuynh Diễm trấn tỉnh chính mình, quay sang hỏi Selina: "Tên người chó bị sét đánh cùng lúc với tôi đâu?"

".... Thưa tiểu thư, người chó là giống loài gì?" Selina vạn năng biết mọi thứ trên thế giới, cuối cùng cũng có một thứ không biết.

"Ngươi mới là người chó!" Tán cây bên cạnh sột soạt kêu lên, một chiếc bóng xám gào to phóng về phía Khuynh Diễm.

Cô lập tức nghiêng qua né tránh, bàn tay giơ lên muốn khống chế hắn.

Nhưng chiếc bóng xoẹt qua quá nhanh, tốc độ hắn chớp nhoáng đến không ai bắt kịp, hắn dồn toàn lực từ trên cao nện xuống nắm đấm!

Khuynh Diễm lắc mình lùi lại, mặt đất vang lên tiếng ầm vang chấn động sau cú đấm khủng khiếp của hắn.

Không khí cắt lên vun vút, mỗi đòn tấn công từ hắn đều mang theo sát khí, tốc độ nhanh đến ngoài sức tưởng tượng, ép sát không chừa cho cô một giây ngơi nghỉ.

Khi nắm đấm lần thứ năm vung tới, Khuynh Diễm không né tránh mà chỉ đứng tại chỗ nhìn.

Thời điểm tưởng chừng như nắm đấm sắp nện vào cô, thì không gian chợt xuất hiện vòng xoáy đen sâu hun hút.

Chỉ một giây, chiếc bóng xám liền bị vòng xoáy cuốn vào!

Hắn từ dưới mặt đất bay thẳng lên mái nhà!

Vì tốc độ hắn quá nhanh, nên không thể dừng lại mà tiếp tục cắm đầu lộn nhào xuống đất!

Ầm ầm!

Móng vuốt sói cào một đường dài trên thảm cỏ, Radley cố chống đỡ để mình không ngã chổng vó.

Thiếu nữ chậm rãi bước đến, bóng lưng che đi ánh mặt trời, cô cụp mắt từ trên cao mỉm cười nhìn xuống: "Xin chào, chó con."

"Ngươi mới là chó con! Bổn vương tử là người sói, là sói hoang dã đẹp trai nhất tộc!" Radley tức đến không chịu được.



Hắn bị sét đánh một trận chết đi sống lại, khi nãy vừa mới tỉnh dậy, phát hiện mình sở hữu ma pháp đỉnh cao, trở thành một trong năm phù thủy tối thượng.

Vậy là hắn liền vui mừng chạy đi tìm đứa con gái loài người này để báo thù, kết quả... Sự thật đắng lòng!

Ma pháp của hắn là tốc biến, còn ma pháp của cô ta là bẻ cong không gian!

Tốc biến chỉ có tốc độ nhanh, còn bẻ cong không gian là trực tiếp khoét ra lỗ hổng, đâm xuyên tới nơi khác.

Tuy đều là ma pháp đỉnh cao, nhưng rõ ràng cô ta đã đè hắn một cái đầu!

Đều cùng bị sét đánh như nhau, vì lý gì lại bất công như vậy?

Chẳng khác nào cùng rút thăm trúng thưởng ở một địa điểm, nhưng hắn chỉ rút được cọng cỏ, còn đối thủ rút được một con voi!

Thế này thì còn báo thù cái khỉ gì nữa!

Vài phút sau, Radley bị dây thừng quấn quanh người, ngồi trên mặt đất hung hăng nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, muốn chém muốn giết thì cứ việc!"

Khuynh Diễm cầm sổ sách tính toán: "Một vạn đồng vàng, đền tổn thất vườn nho. Sáu năm lao động khổ sai, giám sát những đứa trẻ ở Todoro."

Sấm sét là do mi kéo đến, nên mi phải ở đây chịu bị ăn vạ tập thể thay ta!

"Cái gì! Ngươi còn muốn bắt ta siết nợ?" Radley thà chịu chết chứ không chịu nhục: "Ta cứ không làm đấy, ngươi có giỏi thì giết ta đi!"

"Nếu ngươi không muốn, vậy ta cũng không ép ngươi." Khuynh Diễm thở dài, mỉm cười hòa ái: "Thế này đi, mỗi ngày ta nhổ của ngươi một cái răng, đến khi nào ngươi sún hết răng thì ta thả ngươi về."

Thân thể Radley tức khắc cứng còng.

Hắn tức giận hét to hỏi: "Ngươi còn có nhân tính không?"

"Ngươi cũng không phải con người, lấy tư cách gì bàn chuyện nhân tính với ta?" Khuynh Diễm cười hỏi ngược lại.

Radley: "..."

"Không nói nhiều nữa, lập tức nhổ răng." Khuynh Diễm xắn tay áo lên.

Radley ngậm chặt miệng lắc đầu. Không! Ngươi không được qua đây!

Đồ loài người độc ác!

Chợt một bàn tay níu lấy góc áo Khuynh Diễm, thiếu niên phía sau nhỏ giọng khẩn cầu: "Cô giáo... tha cho... anh Radley... đi."

Đuôi lông mày Khuynh Diễm khẽ giật một cái. Anh Radley? Cách gọi thân thiết như vậy?

Mộ Ngôn hít sâu lấy dũng khí, cẩn thận nói: "Cô giáo... tha cho... anh ấy... một lần thôi… được không?"

"Nhóc con, ngươi không cần lo cho ta." Radley nhíu mày khiển trách: "Ngươi tự chăm sóc tốt chính mình đi."

Nếu để đứa con gái loài người đó biết chúng ta có quan hệ, thì cô ta sẽ xử lý cả ngươi đó!

Khuynh Diễm: "..." Từ từ đã.

Sao tự nhiên ta lại có cảm giác đầu mình vừa mọc lên nhúm cỏ xanh um thế này?