Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 496




Antifan cũng đã tập hợp ở các mạng xã hội khác mắng chửi Khuynh Diễm xuyên màn đêm.

Nhưng cô chỉ dùng mỗi tài khoản GGG, nên lời mắng của họ hoàn toàn không tới được tai cô.

Lại thêm, bây giờ không còn fan hâm mộ vào bênh vực cô nữa. Đòn đánh ra chỉ từ một phía mà không người đáp trả, antifan bắt đầu cảm thấy nhàm chán.

Vì vậy họ lại ôm điện thoại quay về chờ GGG hoạt động.

Khổ sở chờ suốt cả đêm, hai mắt thâm quầng sưng húp, trí não thiếu ngủ trì trệ, thân thể kiệt quệ mệt mỏi, kết quả…

Mẹ nó GGG vẫn không hoạt động!

Đút lót!

Trăm phần trăm GGG có quan hệ ngầm bao che Hà Khuynh Diễm!

Vì vậy, đầu đề báo chí HOT nhất sáng nay là…

#Nghi vấn Hà Khuynh Diễm mua chuộc GGG#

#Khả năng Hà Khuynh Diễm đi cửa sau tại GGG#

#Sốc# [Người bà con xa của chị dâu của bạn thân của anh rể của đồng nghiệp của hàng xóm tôi chính là lao công tại GGG, từng nhìn thấy Hà Khuynh Diễm có quan hệ không chính đáng với Chủ tịch đáng tuổi ông nội cô ta!]

#Hôn nhân của Chủ tịch GGG sắp tan vỡ vì tiểu tam Hà Khuynh Diễm#

Chủ tịch GGG: "…" Chuyện này liên quan gì tới ông?!

Bộ phận kỹ thuật không khôi phục được hệ thống, ông đã đau đầu lắm rồi, bây giờ mấy người này còn muốn phá gia can ông!

Khuynh Diễm quả thật đi cửa sau, nhưng không phải ở chỗ Chủ tịch GGG, mà là ở chỗ Lang Tinh.

Vì nó không đưa kịch bản thế giới cho cô, nên phải đền bù bằng cách hack sập GGG.

Ban đầu nó là bị cô ép, nhưng sau khi nhìn thấy quần chúng nhốn nháo tức giận, nó liền cảm thấy rất thú vị.

Thế là nó quyết định cho GGG sập thêm vài ngày nữa.

Lúc này, Khuynh Diễm đang ở nhà ăn tập thể dùng bữa sáng.

Trên ti vi màn hình lớn reo vang nội dung, bệnh viện Ánh Dương là tổ ấm của nhân loại.

Nghĩ mà xem, thế giới rộng lớn bảy tỷ dân, có bao nhiêu người mắc bệnh tâm thần? Lại có bao nhiêu người mắc bệnh tâm thần nặng đến mức nhập viện? Rồi lại có bao nhiêu người mắc bệnh tâm thần nặng đến mức nhập viện lựa chọn Ánh Dương?

Xác suất trùng hợp đến ba lần, chứng tỏ chúng ta có nhân duyên.

Ánh Dương là tổ ấm thân thương, là quê hương vẫy gọi, là nơi gắn kết người với người.

Cho nên sau này khi xuất viện, nhớ đánh giá năm sao và rủ người thân bạn bè vào Ánh Dương nằm chơi nha.

Khuynh Diễm: "…" Không ngờ đầu năm nay bệnh viện tâm thần cũng làm quảng cáo kiếm khách.

Mà nhắc mới nhớ, nguyên chủ hại tên quái nhân Diêm gia ngã gãy chân, thế nhưng hắn lại chi trả viện phí để cô ở tại khu VIP đắt đỏ của Ánh Dương.

Đây là một kiểu tra tấn mới - tra tấn bằng tiền?!

Khuynh Diễm ngẫm nghĩ một lúc, chợt hỏi ba người cùng bàn: "Bệnh nhân ở đây đều được sử dụng điện thoại sao?"

Dì Thẩm uyên thâm đáp: "Điện thoại di động là đồ vật trần tục, Thiên Giới không dùng nó."

Tiểu Minh truy thần tượng, nhiệt tình bổ sung: "Đúng đúng đúng! Tiên nữ tỷ tỷ là người ở cõi trên, đừng dùng điện thoại."

Khuynh Diễm: "…" Ta cảm thấy hắn đang mắng  xéo ta.



Sau tất cả, đã có chú Trương lý giải đàng hoàng: "Điện thoại rất độc hại, nó sẽ khiến sức khỏe tâm lý của chúng ta kém đi. Trừ khi bác sĩ chủ trị phê chuẩn, nếu không chúng ta không nên dùng nó đâu."

Đáy mắt Khuynh Diễm thoáng trầm xuống. Quả nhiên có vấn đề.

Bệnh của nguyên chủ chưa từng thuyên giảm, nhưng bác sĩ lại đưa điện thoại cho cô ngay lúc trên mạng tràn ngập chửi bới.

Rõ ràng có người muốn gián tiếp đẩy cô vào chỗ chết. Kẻ đó là ai? Diêm gia hay Hà gia?

Khuynh Diễm dừng vài giây, tiếp tục dò hỏi: "Chú biết bác sĩ chữa trị chính cho tôi là ai không?"

"Em biết em biết! Bác sĩ Chu!" Tiểu Minh nhiệt tình tranh lời: "Sáng hôm qua bác sĩ Chu vừa nghỉ việc, mọi người đều được phát kẹo ăn mừng chia tay!"

Khuynh Diễm hơi nhíu mày. Nghỉ việc?

Bốp!

Mặt bàn đột ngột bị ai đó tát lên!

Khuynh Diễm nghi ngờ ngẩng đầu, liền thấy một tên bệnh nhân đô con vạm vỡ đang nhìn chằm chằm cô.

Mọi người xung quanh đều hồi hộp theo dõi.

Tới rồi tới rồi!

Người chết hôm nay chính là Tiên Nữ Khu VIP!

Lát nữa chúng ta phải tổ chức tang lễ cho cô ấy!

Tên đô con xắn tay áo, đem cơ bắp trưng ra hùng hổ hỏi: "Thấy gì đây không?"

Khuynh Diễm cúi xuống tiếp tục ăn cơm.

Bệnh tâm thần cấp cao từ chối nói chuyện với bệnh tâm thần cấp thấp.

"Sao cô không trả lời?" Cơ Bắp bị phớt lờ liền tức giận, tay hắn đút vào túi quần gằn giọng hỏi: "Có tin tôi lập tức lấy nó ra không?"

Khuynh Diễm vẫn duy trì thái độ không quan tâm. Mi lấy cái gì, đáng sợ lắm à?

Ta không tin mi còn có thể lấy thuốc súng hay lựu...

Một quả lựu đạn tức khắc được móc ra từ trong túi Cơ Bắp!

Khuynh Diễm: "..."

Lang Tinh: [...] Nghe âm vang tiếng vả mặt đâu đây.

"Có tin tôi mở nó ra không?" Cơ Bắp đè tay lên chốt lựu đạn, trừng to mắt hỏi.

Khuynh Diễm cười nhạt. Chẳng qua chỉ là đồ giả…

"Bùm!"

Bùm!!

Không phải tiếng lựu đạn nổ, mà là tiếng Cơ Bắp bị tát đập đầu xuống bàn!

Bởi vì hắn ném lựu đạn vào Khuynh Diễm, làm cô hết hồn lỡ tay đấm hắn.

Thật sự chỉ là lỡ tay, xin hãy tin cô, cô là bệnh nhân gương mẫu không tùy tiện đánh người!

Không khí xung quanh lặng ngắt như tờ, sau đó bị phá vỡ bằng tiếng khóc động trời của Cơ Bắp.

Một người lớn như vậy, lại nằm dưới đất lăn lộn khóc lóc, hình ảnh này thật sự vô cùng kỳ dị. Mà những bệnh nhân xung quanh còn vây lại xoa xoa dỗ dỗ hắn, ánh mắt họ nhìn cô như đang nhìn tội ác của xã hội.

Sau đó chẳng biết lây nhiễm thế nào, từ mấy thanh niên trẻ tuổi tới mấy ông bà cụ mái đầu bạc trắng cũng khóc theo Cơ Bắp.



Khuynh Diễm đứng giữa một dàn bệnh nhân hu hu oa oa, cảm thấy vô cùng… Khiếp đảm!!

Ăn vạ!

Ở đây có một đám đầu củ cải đang ăn vạ ta!!

Buổi ăn sáng hỗn loạn kết thúc bằng việc Khuynh Diễm bị viện trưởng mời lên văn phòng uống trà.

Sau khi nghe giải thích, cô mới biết đó là trò chơi của tập thể bệnh nhân.

Mỗi tối trước khi ngủ, họ sẽ rút thăm chọn ra hung thủ. Chờ tới giờ ăn sáng, hung thủ liền cầm lựu đạn đi "giết" một nạn nhân.

Thời điểm hắn giật chốt nổ, nạn nhân nhất định phải phối hợp té xuống "chết", để lát nữa mọi người tổ chức đám tang.

Thế nhưng Khuynh Diễm lại không chịu "chết", mà còn bạo lực đánh người.

Không đồng lòng đoàn kết với tập thể, cô làm vậy là sai rồi.

Khuynh Diễm im lặng biểu thị, bệnh tâm thần cấp cao từ chối chơi trò thiểu năng này.

Có điều, viện trưởng gọi cô tới đây, cũng không phải truy cứu chuyện cô đánh người. Ông muốn hỏi, chiều hôm qua cô và nhóm chú Trương làm cách nào lên được sân thượng?

Đó là khu vực cấm của bệnh viện, tại sao bốn người các cô có thể lên đó?

Còn nữa, các cô lên đó để làm gì?

Nửa tiếng trôi qua.

Sắc mặt viện trưởng và đội ngũ bác sĩ đều tái mét, bởi vì họ phát hiện…

Cái gì? Chiều hôm qua Hà Khuynh Diễm lên sân thượng nhảy lầu tự tử!

Cái gì! Sau đó Hà Khuynh Diễm còn vào mạng xã hội giáp lá cà với antifan!

Trời đất thánh thiện ơi! Bệnh nhân Hà Khuynh Diễm còn bị mất trí nhớ!!

Chuyện kinh khủng gì đang xảy ra ở đây!!

Đội ngũ bác sĩ cảm thấy, họ cần đi uống thuốc an thần để bình tĩnh lại.

Cô là bệnh nhân được ký gửi bởi Diêm gia, người kia đã căn dặn họ nhất định phải khiến cô sớm bình phục. Nghe nói cô hại hắn tàn phế, nên hắn muốn cô tỉnh táo trở về chịu trừng phạt.

Diêm gia là ai?

Là Diêm Vương sống của Lộc Thành đấy!

Làm trái ý hắn thì chuẩn bị tới địa phủ báo danh đi!

Đội ngũ bác sĩ hai tay run run dẫn Khuynh Diễm đi kiểm tra toàn diện, sau khi nhìn thấy kết quả, thì họ… cần đi uống thêm một viên thuốc an thần nữa.

Cách hành xử, tư duy, sở thích của Hà Khuynh Diễm hiện tại hoàn toàn trái ngược với Hà Khuynh Diễm trước đây.

Cô lại còn bị mất trí nhớ, những triệu chứng này rất giống với… Rối loạn đa nhân cách.

Một dạng rối loạn tâm thần khiến người bệnh sinh ra ít nhất hai nhân cách khác biệt.

Trong trường hợp của Hà Khuynh Diễm, có thể lý giải rằng, cô bị bạo lực mạng công kích quá tàn nhẫn, nên cơ chế phòng vệ đã hình thành nhân cách thứ hai, mang tính chống đối xã hội, để bảo vệ nhân cách yếu đuối ban đầu.

Hà Khuynh Diễm bệnh nặng càng thêm nặng! Rối loạn đa nhân cách là chứng khó trị tận gốc!

Các bác sĩ lẳng lặng lau mồ hôi. Làm sao họ dám báo cáo chuyện này với Diêm gia đây?

Hít sâu bình tĩnh, trước tiên đi uống thêm một viên thuốc an thần đã.