Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
“...”
Hạng Tinh rũ mắt xuống.
Dưới đáy lòng yên lặng phun tào* với Áp Áp,【 Áp Áp, Lục tiên sinh rất thích ra điều kiện nha. 】
[* Thổ tào (吐槽thường được dịch sang tiếng Việt là Phun tào) là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.]
Cảm giác từ lúc tiếp xúc với anh đến bây giờ, anh vẫn luôn ra điều kiện.
Là sở thích cá nhân của anh sao?
【...Tiểu tổ tông, chúng ta hiện tại là người ở dưới mái hiên, anh ta ra điều kiện còn tốt hơn là đuổi cô đi, không phải sao! 】
Trong lòng Áp Áp yên lặng trợn trắng mắt nhìn Hạng Tinh.
Sau đó nắm chặt cánh vịt, vẻ mặt nhiệt huyết sôi trào,【 Đừng hoảng sợ, quàng khăn quàng đỏ đều là tiểu hài tử nghe lời! Đáp ứng hắn! Cố lên nào*! 】
[* Nguyên câu bên bản raw là 奥力给. Tui thử tra cụm từ này trên google thì ra cách lý giải này “奥利给, cách nói ngược của 奥力给, là một câu cổ vũ, nghĩa là cố lên nào bạn tôi ơi! ]
“...Được.”
Hạng Tinh gật đầu với Lục Thiệu Khiêm, nghiêm túc chờ đợi điều kiện của anh.
Lại thấy anh cười cười, vẫy tay với cô.
“Cô trước lại đây.”
Hạng Tinh ngoan ngoãn đi qua, ngồi vào vị trí nam nhân chỉ trên ghế sô pha.
Chỉ thấy anh đột nhiên vươn đôi tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy hai vai tinh tế nhỏ nhắn mềm mại của cô.
Hơi nghiêng người về phía trước, hơi thở nam nhân mát lạnh, cùng với giọng nói trầm thấp hình như có chút không vui của anh.
“Cô không được phép lại gọi tôi là Lục tiên sinh.”
“...A?”
Hạng Tinh nghi hoặc nghiêng đầu, đôi mắt ướt mềm chớp chớp, “Vậy, tôi phải gọi anh là gì?”
Cô cảm thấy gọi Lục tiên sinh tương đối lễ phép, nên mới gọi như vậy.
Nhưng mà, Lục Thiệu Khiêm trông có vẻ như là không thích lắm.
Cô gái không nhịn được mím cánh môi, nỗ lực nghĩ nghĩ.
Trong mắt chợt lóe linh quang, “Gọi Boss Lục...Hoặc là thiếu gia, chủ nhân, gọi như vậy có được không?”
Dù sao hiện tại cô cũng là vệ sĩ của anh, là nhân viên của anh.
Gọi như vậy cũng không có vấn đề gì.
Nhưng, lời này vừa mới nói ra, nam nhân trước mắt lại bất đắc dĩ mà bật cười vài tiếng, liên tục lắc đầu.
“Không thể.”
Tuy rằng, nghe cô gọi mình như vậy, đặc biệt là cái xưng hô chủ nhân kia...Xác thực làm anh cực kỳ có cảm giác.
Nhưng anh còn không có biến thái như vậy.
“Cũng không được a...”
Hai vai Hạng Tinh thả lỏng, nhăn khuôn mặt nhỏ, một lần nữa lâm vào buồn rầu rối rắm.
Nếu xưng hô theo cấp trên cấp dưới không được...
Vậy, dựa theo tuổi?
Cô gái không khỏi nâng tay nhỏ lên, nghiêm túc bẻ.
Ừm, hiện tại thân thể này của cô là 18 tuổi.
Lục Thiệu Khiêm là 28 tuổi.
Nghĩ đến đó, đôi mắt cô lại lần nữa nổi lên ánh sáng rạng rỡ, cười mở miệng, “Vậy, Lục thúc...”
“Được rồi, dừng lại.”
Nam nhân thấy thế, vội vàng vươn ngón tay ra chặn cánh môi phấn nộn không an phận của cô lại.
Trời.
Rốt cuộc là trong cái đầu nhỏ này, đến cuối cùng là cái gì...
Suy nghĩ một hồi, Lục Thiệu Khiêm đành phải chủ động đi giải quyết vòng vây do mình đặt ra: “Cô gọi tên của tôi, gọi tôi là Thiệu Khiêm, được không?”
“...Thiệu Khiêm?”
Hạng Tinh thử gọi một chút.
Trong lòng cũng nhịn không được yên lặng đọc theo.
Thiệu Khiêm, đốt tiền*.
[* Thiệu Khiêm (邵谦: shào qiān) Thiêu tiền (烧钱 shāo qián). Tác giả dùng từ đồng âm á =)) ]
Ừm, hình như rất phù hợp với tác phong hai ngày nay của anh.
Nghĩ xong, cô gái không khỏi cười nhẹ, gật đầu: “Được, Thiệu Khiêm.”
Nói xong, cô chợt giơ tay lên, chỉ vào trong tây trang của Lục Thiệu Khiêm, có chút cẩn thận mà thử hỏi, “Thiệu Khiêm, anh có thể đưa tờ vé số cho tôi được không?”
Nam nhân hơi nhướng mày, nhưng ngược lại vẫn cười lấy vé số ra, nhét vào tay cô.
“...Cảm ơn Thiệu Khiêm!”
Đôi mắt cô gái kích động đến sáng rực, khóe môi cong lên như đóa hoa kiều diễm tràn đầy sức sống.
Không khỏi nắm chặt tờ vé số độc đắc kia, vui vẻ xoay vòng vòng.
【 Áp Áp, Âu hoàng, 800 vạn! 】
Cô cao hứng phấn chấn, dưới đáy lòng báo tin với Áp Áp, vẻ mặt thỏa mãn,【 Ta đang được hưởng phúc nha! 】
【...Vâng vâng vâng! Còn có cô làm ơn khống chế cảm xúc của mình một chút! 】
Áp Áp cạn lời nhìn một đám người xung quanh.
Mong đừng bị xem là bệnh nhân tâm thần...
May mắn, Lục Thiệu Khiêm có vẻ như còn rất vừa lòng với trạng thái cảm xúc hiện tại của cô.
Nhìn con bướm nhỏ trước mắt, nam nhân thu liễm ánh mắt, trầm tư một lát, sau đó chợt cầm lấy điện thoại di động, gọi cho Hứa đặc trợ.
“Cậu có thời gian thì đến đây, lấy vé số còn dư lại đi lãnh tiền thưởng, rồi quyên góp toàn bộ cho tổ chức từ thiện.”
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)