Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
“...”
Nghe xong một tràng lời nói dài này của cô, Lục Thiệu Khiêm không khỏi cứng đờ.
Trong đôi mắt, xẹt qua một chút rung động.
Hoa ra, cô rất nghiêm túc mà suy xét qua quan hệ giữa bọn họ.
Tuy rằng giống như, phương hướng lý giải có một chút lệch lạc...
Nhưng điều này không quan trọng, anh có thể chậm rãi dẫn đường trở về.
Nghĩ xong, nam nhân ôn nhu mà cong khóe môi lên.
Chậm rãi đến gần cô, vỗ về đầu vai nhỏ mềm mại kia, cúi đầu xuống.
Ở trên đầu vai tinh xảo đặc sắc, tựa như bởi vì khẩn trương mà có chút rung động, nhẹ nhàng mà vỗ về một chút.
Lúc sau, hai trán chống đỡ, cười nhẹ, gật gật đầu.
“Sao anh có thể không muốn chia sẻ cùng em.”
Anh nguyện ý đến muốn chết.
Hạng Tinh ngơ ngác mà gật đầu.
“Vậy...”
Lời còn chưa dứt, Lục Thiệu Khiêm lại là ngẩng đầu lên, chống lại môi cô.
Sau đó, một lần nữa cầm lấy khung ảnh kia, ánh mắt tiếp tục bừng tỉnh.
“Là đội điều tra núi tuyết bên kia truyền tin tức đến, nói...tìm được tung tích của cậu ấy.”
Anh nói, chợt chỉ hướng trong ảnh chụp một người phóng khoáng như ánh mặt trời, nhìn qua trong mấy người này, là chàng trai hoạt bát nhất.
Môi mỏng hơi cong, “Hắn tên là Bạch Húc, là chiến hữu của anh...Cũng là anh trai của Bạch Giản.”
“Úc...”
Hạng Tinh bừng tỉnh đại ngộ.
Bạch Giản cô vẫn nhớ rõ, chính là bạn gái của tên Tô Thanh Triết kia, tiểu tỷ tỷ nữ chính nơi này.
Anh trai của cô ấy a...
Cô gái nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, lại chớp đôi mắt ướt mềm, tiếp tục hỏi, “Vậy, vì sao là anh tìm, không phải là người Bạch gia tìm?”
Giọng nói rơi xuống, cô lại thấy ánh mắt Lục Thiệu Khiêm lạnh lẽo.
Ngữ điệu cũng trầm thấp không ít: “Năm đó bọn Bạch Húc...chết, cho ba gia đình liệt sĩ này vinh quang vô thượng.”
Anh nói xong, có tiếng cười lạnh chế nhạo nhỏ không thể nghe thấy.
“Bạch gia hưởng thụ danh hiệu này nhiều năm như vậy, cho dù biết Bạch Húc chưa chết, anh nghĩ...Vì giữ được phần vinh quang này, bọn họ cũng sẽ xem như không nghe thấy.”
Bằng không, người Bạch gia cũng sẽ không ngầm, năm lần bảy lượt ngăn cản đội điều tra của Lục gia anh.
“Được rồi, không nói những chuyện không thoải mái này.”
Nhìn ánh mắt tiểu gia hỏa mờ mịt nghe không hiểu lắm, Lục Thiệu Khiêm lắc đầu cười khẽ, giơ tay xoa xoa khuôn mặt tròn của cô.
“Lần này tin tức truyền đến rất chuẩn xác, anh quyết định tự mình đi nhìn xem...Trong khoảng thời gian này, em phải ngoan ngoãn, hử?”
“A...”
Nghe thấy Lục Thiệu Khiêm phải rời khỏi, đáy mắt mềm mại của cô gái tức khắc lộ ra nồng đậm không nỡ.
Cô cắn cắn cánh môi, không khỏi lấy hết can đảm, “Vậy em...”
“Anh không cho phép em đi theo.”
Nam nhân quyết đoán mà cự tuyệt cô.
Nghĩ nghĩ, lại ôn nhu cười, nhéo nhẹ lỗ tai nhỏ của cô, nhẹ nhàng lắc lư đầu nhỏ mềm mượt kia.
“Bên kia quá lạnh, thân thể nho nhỏ này của em đi qua, sẽ đông lạnh thành kem nhỏ.”
“Nhưng mà...”
“Được rồi, không được nói nữa.”
Nam nhân ôm cô vào trong lòng, một tia không nỡ trong đôi mắt như hồ sâu đen như mực kia xẹt qua.
Anh nghĩ nghĩ, lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn nhẹ xuống phấn môi mím chặt kia.
Ngữ khí đột nhiên trịnh trọng, “Chờ anh trở lại, em liền làm Lục phu nhân của anh, được không?”
【...Câu này chính là flag* ổn thỏa rồi a. 】
[* 立flag: là một từ lưu hành trên mạng, ý chỉ việc nói một câu để mọi người phấn chấn, cuối cùng kết quả trái ngược với mong đợi. Nói đơn giản là, một người bị chính lời của mình vả mặt. Cụm từ cũng được dùng với nghĩa tương tự là “miệng quạ đen”.]
Trong đầu Áp Áp không khỏi cảm khái phun tào.
Hạng Tinh đột nhiên nghe không hiểu, trực tiếp mở miệng hỏi: 【 Flag là cái gì? 】
【 Khụ...Ta không nói cho cô. 】
Vì phòng ngừa cô truy hỏi kỹ càng ngọn nguồn, Áp Áp đành phải co đầu rút cổ trở về.
“...Tinh Nhi?”
Thấy Hạng Tinh ngơ ngác, Lục Thiệu Khiêm híp hai mắt lại, không khỏi gọi cô một tiếng.
Cô gái lấy lại tinh thần, lại đột nhiên đứng dậy, bàn tay nhỏ bé dị thường nghiêm túc mà nâng mặt hắn lên.
“Vậy, anh nhất định phải nhanh trở về nha.”
...
“Nhất định.”
——
Tui đã quay lại rồi đây ( ´ ▽ ').。o♡
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)