Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
Cô trực tiếp ngồi vào trong đống quà tặng, gấp không thể chờ đợi được mà mở ra từng hộp.
Chu bá tặng chính là một cái áo cộc tay nhỏ lông nhung có mũ màu trắng, trên mũ còn có tai thỏ thật dài, có thể theo bộ điều khiển đong đưa lên xuống, siêu cấp đáng yêu.
Hứa đặc trợ tặng một túi quà đồ ăn vặt lớn nhập khẩu, tuy rằng đều là đồ ăn nhiều calo, nhưng mà —— cô thích!
Phôi Đản anh cũng nói có thể ăn là phúc, hơn nữa cô ăn cũng không mập.
Bạch Giản tặng chính là một cái vòng cổ ngọc màu hồng tạo hình thiên nga, cô còn chưa kịp thưởng thức thật kỹ, Áp Áp đã cạc cạc gọi bậy, xong vào chiếm cho riêng mình.
Mà trong hộp quà của Bạch Giản còn cất giấu một đôi bùa bình an hoa điểu tường vân* tinh xảo, không cần đoán cũng biết là ai tặng.
[* Hoa điểu (花鸟): tranh hoa và chim.
* Tường vân (祥云): mây an lành.]
Lấy An Nhã tỷ làm đại diện nhóm nhân viên An Hòa thì tặng một bộ quà tinh dầu mát xa, còn tặng kèm nguyên bộ giáo trình, và một câu.
—— Làm ơn cần phải làm Lục đổng mỗi ngày tan tầm về nhà đúng giờ!
“...”
Hạng Tinh có chút nhìn không hiểu, nhưng vẫn ngửi được bên trong giống như có một tia ý vị kỳ quái như vậy.
Đành phải lặng lẽ giấu phần quà này ở phía dưới.
Những hộp quà khác thì tương đối nghìn bài một điệu*, Hạng Tinh mở đi mở lại cũng có chút nhi nhạt nhẽo.
[* Nguyên văn là Thiên thiên nhất luật (千篇一律): liên miên bất tận/ nghìn bài một điệu/ bài nào như bài nấy/ rập theo một khuôn khổ. Ý chỉ cái nào cũng như cái nào, đều giống nhau không có gì khác.]
Chủ yếu nhất chính là.
Nơi này, cũng không có quà của Lục Thiệu Khiêm.
Bất an trong lòng cô gái lại lần nữa dâng lên.
Anh sẽ không phải...thật sự, giống như nam chính trong TV, kỳ thật cũng không coi trọng chuyện này đi?
Hôm nay là ngày quan trọng như vậy, cô không cần phải nghĩ đến giả thiết kỳ quái này.
Hạng Tinh đứng lên từ trong đống quà, vỗ vỗ bụng nhỏ có chút xẹp lép.
Có chút đói bụng.
Làm một chuyên gia hưởng phúc, cô bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi dạ dày.
Nghĩ xong, cô gái một lần nữa gợi lên ý cười nhẹ nhàng, bước ra bên ngoài tòa nhà.
Cửa chính đẩy ra trong nháy mắt, lại chợt thấy một đạo chùm tia sáng đột nhiên dừng quanh thân cô, loá mắt đến có chút chói mắt.
“A...”
Hạng Tinh không khỏi nhăn mày nhỏ lại, theo bản năng mà nâng tay nhỏ lên che khuất ánh sáng.
Chuyện gì đang xảy ra nha.
Các tân khách vốn nên cười vui náo nhiệt nói chuyện phiếm đột nhiên an tĩnh một mảnh, ngay sau đó, một chuỗi tiếng bước chân trầm ổn mà kiên định, từ xa đến gần, chậm rãi đi đến.
Hạng Tinh ngẩn ra một chút, không khỏi nâng đôi mắt mềm mại lên, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Lục Thiệu Khiêm nắm chặt một cái hộp nhỏ trong tay, bước từng bước một đi đến từ trong ánh hào quang.
Không biết anh thay một bộ lễ phục thuần trắng khi nào, dáng người thẳng tắp cao ngất.
Dưới ánh sáng bao phủ, như thiên thần hoàn mỹ tuấn dật.
Cô gái nhìn đến có chút thất thần.
Rất nhanh, nam nhân đi đến trước mặt cô.
Khóe môi mỏng cong lên một nụ cười ôn nhu cưng chiều, hắn nghiêng người, trực tiếp quỳ một gối xuống.
Trong một mảnh tiếng hút khí kinh ngạc xung quanh, mở hộp quà nhỏ nhung tơ màu đỏ rượu trong tay ra.
Một quả trứng bồ câu* tạo công tinh xảo độc đáo, kích cỡ lại vô cùng kinh người, an tĩnh mà nằm ở trong hộp.
[* Cáp tử đản (鸽子蛋): quả trứng bồ câu. Mô tả chất lượng của viên kim cương lớn.]
“Hạng Tinh tiểu thư.”
Lục Thiệu Khiêm lấy trứng bồ câu ra, đầu ngón tay khẽ run nhẹ nhàng cầm chiếc nhẫn, cánh tay khẽ nâng lên.
Thâm tình, lại mang theo một tia liều mạng ẩn giấu khẩn trương, nhẹ giọng mở miệng, “Em nguyện ý, gả cho anh không?”
“Oa wow!!”
Trong đám người không biết là ai dẫn đầu kinh hô một tiếng, ngay sau đó, tiếng hoan hô nhiệt liệt như tiếng sấm, vang lên hết đợt này đến đợt khác.
“Đồng ý anh ấy! Đồng ý anh ấy!”
“Gả cho Lục đổng là đúng rồi nha!”
Hạng Tinh ở trong một mảnh tiếng thét chói tai, đột nhiên có chút không biết làm sao.
Nhưng ánh mắt của nam nhân nhu tình lưu luyến, lại vô cùng nghiêm túc, lại làm cô rốt cuộc không rời mắt đi.
——
Hoa điểu tường vân
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)