Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
Cửa phòng khép hờ khẽ mở, đầu nhỏ tròn tròn lại lần nữa thò ra.
Hạng Tinh có chút thẹn thùng cắn cánh môi dưới, hai má phiếm hai đóa hoa phấn hồng.
“Ừm...Xin lỗi, con hơi đói.”
Cô gái dừng lại một chút, có chút ngượng ngùng rũ mắt xuống, mở miệng thỉnh cầu, “Xin hỏi, có thể hay không...”
“...Được.”
Chu bá trong nháy mắt hiểu rõ, cười gật đầu, “Ngài chờ một lát.”
Dứt lời, xuống lầu, đi vào phòng bếp.
Nam nhân dưới lầu hơi nheo mắt, lẳng lặng nhìn đôi mắt ướt mềm kia đang gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Chu bá.
Khóe miệng không nhịn được cong một cái.
Đây là đói thành cái gì a.
Nhưng mà, muốn ăn, cô cũng rất thành thật nói trực tiếp.
Rất nhanh, Chu bá mang đến một miếng bánh mousse đào và một ly sữa bò nóng.
“Hạng tiểu thư, sắc trời đã tối, vì để ngài có giấc ngủ ổn định, đồ uống tôi chuẩn bị cho ngài là sữa bò nóng.”
Ông đưa khay cho Hạng Tinh, đôi mắt hiền từ mỉm cười, “Chúc ngài có giấc mơ đẹp.”
“Cảm ơn Chu bá.”
Hạng Tinh đối với lão bá bá ôn nhu dễ thân này có cảm giác vô cùng thân thiết, không khỏi cười ngọt ngào với ông.
Sau đó, mở to đôi mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm miếng bánh mousse đào hấp dẫn kia, thật cẩn thận lui vào trong phòng, đóng cửa lại.
Lục Thiệu Khiêm thu hết một màn này vào đáy mắt.
Ánh mắt lại lần nữa lộ ra một chút tìm tòi nghiên cứu.
Đến cùng là biến cố như thế nào, mới có thể khiến tính tình của cô biến đổi lớn như vậy?
Đang suy nghĩ miên man, tiếng điện thoại đột nhiên vang lên.
“Thiếu gia, chúng tôi đã thăm dò được nội tình của Hạng gia.”
Đầu máy bên kia, Hứa đặc trợ báo cáo, “Hạng gia xác thật đã đoạn tuyệt quan hệ với cô con gái nhỏ này, tối hôm qua cũng đã tuyên bố công khai.”
Nói xong, cậu dừng lại một chút, trong giọng nói có chút kỳ quái, “Nhưng mà hình như cô ấy cũng không bị ảnh hưởng gì, đêm nay cô ấy còn ở khách sạn Four Seasons, đánh gãy chân của Tô tổng...”
Nghe vậy, Lục Thiệu Khiêm bỗng chốc mở to mắt.
Có chút cổ quái nhìn về phía cửa phòng đóng chặt kia, lại nói: “Nói rõ ràng tỉ mỉ tình huống lúc đó.”
“Vâng.”
Hứa đặc trợ tiếp tục nói, “Căn cứ theo tin tức từ chỗ Bạch tiểu thư nghe được, nói Hạng tiểu thư nổi lên tà niệm, cho Tô tổng uống...thuốc kia.”
“Nhưng sau khi cô ấy đến, chỉ thấy Tô tổng bị gãy chân, cũng không phát hiện bóng dáng Hạng tiểu thư.”
“Nhưng mà trong cơ thể Tô tổng quả thật có...cái kia, chân bị Hạng tiểu thư đánh gãy, cũng là chính miệng Tô tổng nói.”
Nói xong, Hứa đặc trợ bắt đầu tự mình bổ não, “Chẳng lẽ là Hạng tiểu thư rốt cuộc cảm thấy không được yêu, cho nên đau đớn hạ sát tâm...”
“Không hẳn là vậy.”
Lục Thiệu Khiêm nghiêm túc suy nghĩ.
Nếu vì không được yêu mà nổi lên sát tâm, hiện tại cô không có khả năng bình tĩnh mà đứng trước mặt anh như vậy.
Chuyện này, có người nói dối.
Sau khi suy nghĩ xong, anh tiếp tục ra lệnh, “Lại điều tra kỹ thêm một chút.”
“Vâng.”
Hứa đặc trợ đáp lời, lại giống như nhớ tới gì đó, “Đúng rồi thiếu gia, tư liệu cá nhân của Hạng tiểu thư, tôi đã gửi đến hòm thư của ngài.”
“Ừ.”
Lục Thiệu Khiêm cúp điện thoại, trở lại thư phòng.
Mở hộp quà lớn Hứa đặc trợ gửi tới.
...
Cẩn thận đọc một vòng, nam nhân hơi dựa lưng vào ghế, những ngón tay khớp xương rõ ràng hơi hơi cong, có chút hứng thú nhẹ chống quai hàm góc cạnh hấp dẫn.
Đôi mắt khẽ híp lại, nhìn chằm chằm vào màn hình, chìm vào trầm tư.
Hạng Tinh, thiếu nữ thiên tài vừa tròn mười tám tuổi đầu năm nay.
Vì theo đuổi đối tượng hơn cô bảy tuổi giúp cô học tập khi ở Hạng gia —— Tô Thanh Triết, một đường phấn khởi xông thẳng, năm 17 tuổi học xong tất cả các khóa học chuyên nghiệp cùng chuyên ngành với Tô Thanh Triết.
Đêm trước lễ tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cô thổ lộ với Tô Thanh Triết.
Nhưng lại bị từ chối một cách đau đớn.
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)