Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
Đi theo hai đoạn lộ trình ngắn, Hạng Tinh bỗng nhiên phát hiện bóng đen kia lại hướng về phía viện của tỷ tỷ Hạng Tình!
Trái tim nhỏ của nàng lập tức bất an mà kinh hoàng lên.
Có phải bên Vũ Văn Hoằng rốt cuộc không nhịn được nên phái nhân thủ mới đến đây hay không?
Chỉ thấy bóng đen kia thật sự là bay qua tường vây quanh viện của Hạng Tình, nhảy vào.
Hạng Tinh theo bản năng mà cũng muốn đến trèo tường, nhưng đứng ở dưới chân tường, lại buồn bực mà phình khuôn mặt nhỏ.
Nàng...còn chưa học khinh công! Ô ô ô!
Không có biện pháp, tiểu gia hỏa chỉ có thể mang vẻ mặt đưa đám, nhảy nhót vòng đến một cửa hông vắng vẻ ở viện của Hạng Tình.
Bước qua gã sai vặt đang ngủ gà ngủ gật, lặng lẽ chui vào.
Tìm chỗ lùm cây tương đối dễ ẩn nấp ngồi xổm xuống, sau đó tiếp tục cảm giác xung quanh kỹ càng.
Rất nhanh đã nhận thấy được bóng đen kia tiến vào từ cửa trước, cũng tìm một gốc cây đại thụ đối diện với cửa sổ phòng của Hạng Tình, đứng ở phía trên.
Mà lúc này Hạng Tình thế nhưng cũng còn chưa ngủ, đang buồn bực không vui mà ngồi trước cửa sổ, cầm bút vẽ tranh.
Vị trí của Hạng Tinh không nhìn thấy được tỷ ấy đang vẽ cái gì, nhưng nàng có thể rõ ràng mà nhận thấy được vị trên cây kia sau khi thấy được nội dung bức tranh, hơi thở cũng không ổn định rất nhiều.
Thậm chí bị Hạng Tình nhận thấy được.
“...Ai ở bên ngoài!?”
Nàng cảnh giác mà đứng dậy, nhanh chóng nhìn quét một vòng trong viện.
Khi ánh mắt lướt qua vị trí của Hạng Tinh, rất rõ ràng mà dừng một chút.
Nhưng lại rất nhanh mà lướt qua.
Lúc này mới làm tiểu gia hỏa đang khẩn trương thoáng thở phào một hơi.
Nhưng cũng bởi vậy làm bóng dáng trên cây kia phát hiện sự tồn tại của nàng.
Thậm chí nàng có thể rõ ràng mà nhận thấy được bóng dáng kia giống như chuẩn bị công kích nàng để dời đi lực chú ý của Hạng Tình.
Quả nhiên, không bao lâu, nàng đã nhận thấy được một cổ lực lượng vô hình tập kích lại đây từ trên cây kia.
Lực lượng này thậm chí còn làm Hạng Tinh không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc!
Nàng kinh hoảng hạ, theo bản năng mà muốn trốn tránh.
Nhưng cùng lúc đó, lại có một đạo nội tức mạnh mẽ mà bá đạo nghênh ngang đánh úp lại, trực tiếp chặn bóng đen kia tiến công.
Càng thuận tiện đánh hắn xuống từ trên cây, sau khi rơi xuống đất, thống khổ mà kêu rên.
“Người nào!”
Hạng Tình kinh ngạc nhìn ngọn nguồn nội tức bá đạo, không suy nghĩ nhiều đã trực tiếp chạy về phía bóng đen kia.
Lúc này Hạng Tinh đột nhiên bị một cái ôm ấm áp mà quen thuộc trực tiếp vớt lên, lách mình bay ra khỏi viện của Hạng Tình...
Một đường ôm tiểu gia hỏa trở về đình nhỏ trong hậu hoa viên, mới buông nàng ra.
Giọng nói hơi trầm xuống tự vang lên bên tai: “Ngay cả người xa lạ cũng dám theo dõi, là cảm thấy mình học có thành tựu có thể làm đại hiệp?”
“...”
Hạng Tinh bẹp miệng nhỏ, đầu chôn đến càng thấp.
Nghẹn đã lâu mới nâng tay nhỏ lên, đáng thương mà kéo ống tay áo của nam nhân, nhẹ nhàng xin lỗi, “Thực xin lỗi, Hoàng thúc tỷ tỷ...”
Nhìn bộ dáng nàng chủ động nhận tội, dù Vũ Văn Dận muốn tức giận cũng căn bản không tức nổi.
Chỉ có thể bất đắc dĩ mà khẽ thở dài, đôi mắt dịu lại, ôm tiểu gia hỏa vào trong ngực.
“Bổn vương cuối cùng có một ngày sẽ bị nàng hù chết.”
Lòng hắn còn sợ hãi mà xoa cái ót phát run kia.
Lại tựa như không nhịn được, lạnh lùng trừng mắt nhìn về phương hướng sân của Hạng Tình.
Đồng thời, tiểu gia hỏa trong ngực lại như là nhớ đến gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhỏ lên.
Có chút khẩn trương mà nắm chặt vạt áo của hắn, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Hoàng thúc tỷ tỷ, người kia là người nào, hắn có thể làm gì tỷ tỷ...”
“Yên tâm, hắn sẽ không.”
Vũ Văn Dận ngược lại là khẽ cười, nhẹ lắc đầu.
Lúc này Hạng Tinh mới nhẹ nhàng thở ra.
Nghĩ một chút, không khỏi lại hỏi: “Hoàng thúc tỷ tỷ, tỷ biết hắn là ai đúng hay không?”
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)