Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
“Vâng Hoàng thượng.”
Ảnh vệ gật đầu, tiếp tục nói, “Những ngày gần đây, đại quận chúa không còn chậm rãi ngắm nhìn những bức họa đó, cũng không còn không phân biệt ngày đêm mà vẽ bức họa mới.”
“Theo thám tử báo cáo, gần đây ngài ấy còn tìm nữ hồng bỏ không đã lâu, khâu vá khăn lụa gì đó...Cũng thường xuyên vô cùng vui vẻ đến vùng ngoại ô hoàng đô đạp thanh thả diều cùng tiểu quận chúa.”
“Hơn nữa, số lần ra ngoài dạo chợ cũng ngày càng nhiều, chọn mua chủng loại đồ vật cũng phong phú rất nhiều, không còn chỉ chọn giấy, bút mực cùng thuốc màu giống như lúc trước.”
...
Ảnh vệ báo cáo rất nhiều tình hình gần đây của Hạng Tình, Vũ Văn Hoằng nghe xong mặt rồng cực kỳ vui mừng.
Lại nói tiếp, từ sau khi Lê Huyền chết, Hạng Tình ngoại trừ đối mặt với người nhà mình, hầu như không lại nở một nụ cười chân thành.
Xem ra, nàng ấy rốt cuộc đã thoát ra khỏi thống khổ mất đi Lê Huyền!
Đây có phải nói rõ rốt cuộc hắn ta có thể đi vào trong lòng nàng?
Nghĩ đến đó, Vũ Văn Hoằng đã mừng rỡ không ức chế được khóe miệng cong lên.
Hận không thể lập tức đến phủ tướng quân, nâng người vào trong hoàng cung.
Không, cái gì hận không thể!
Hiện tại hắn ta phải đi phủ tướng quân, thừa dịp Tình nhi vui vẻ rất nhiều, nhanh chóng cho nàng thấy cõi lòng!
Nghĩ xong, Hoàng đế trực tiếp quăng ly trà, đứng dậy: “Trang công công, bãi giá phủ tướng quân!”
“...A?”
Trang công công dường như kinh ngạc một chút.
Hắn nhíu mày nghĩ, không khỏi vẻ mặt lúng túng mà gật đầu với Vũ Văn Hoằng, “Nhưng Hoàng thượng, hôm nay tấu chương trong triều trình lên ngài còn chưa...”
“Sao, hiện tại ngay cả Trang công công ngươi cũng dám quản trẫm?”
Vũ Văn Hoằng lập tức trầm mặt, dường như không kiên nhẫn mà hừ một tiếng, bàn tay vung lên.
“Tấu chương này, ban đêm trẫm phê duyệt cũng không muộn! Trẫm nói ngươi bãi giá, ngươi phải đi bãi giá, nói nhảm cái gì?”
“...Vâng, vâng...”
Thấy mặt rồng Hoàng thượng giận dữ, Trang công công đâu còn dám nói gì, đành phải xám xịt đi xuống chuẩn bị.
Mười lăm phút sau, Hoàng thượng vô cùng vui vẻ ngồi lên long liễn, đi đến phủ tướng quân.
Không nghĩ tới, một màn này bị hai người trong đình cạnh Ngự Hoa Viên vừa vặn nhìn thấy.
“...Hoằng Nhi này, sao cả ngày đều không hồi tâm, không lo việc chính sự cho tốt, ai!”
Trong đình, một phụ nhân ăn mặc cực kỳ ung dung hoa lệ tao nhã, thấy bóng dáng Vũ Văn Hoằng hết sức phấn chấn, không khỏi bất đắc dĩ đỡ trán.
Hắn cũng sắp hai mươi, sao tính tình còn giống trẻ nhỏ như vậy!
Bà ta liên tục thở dài, không khỏi nhìn phía Vũ Văn Dận ngồi đối diện bà ta, đang cười như không cười mà cầm tế phẩm chén trà.
“Hoàng thúc, trước đó ai gia đã nói qua chuyện tuyển phi phong hậu, ngài hẳn là không quên đi?...Theo như ai gia thấy thì việc này không thể lại kéo dài!”
“A.”
Vũ Văn Dận hơi nhướng mày kiếm, cười khẽ.
Đặt chén trà xuống, nhìn về phía phương hướng Vũ Văn Hoằng rời đi, mắt côi sắc nhẹ cong, “Thái hậu nương nương, vì trong lòng Hoàng thượng có người, vẫn luôn cự tuyệt đồng ý việc này, bổn vương cũng không thể làm gì được nha.”
“...Lại là Hạng Tình phủ tướng quân kia sao!”
Nhớ tới Hạng Tình kia, Thái hậu Hứa thị chính là giận sôi máu.
Người Hạng gia sao có thể nghênh tiến hậu cung!
Vậy chẳng phải là lại tâng bốc đỉnh đầu cho Hạng gia, làm Hạng Trọng kia hưởng hết vinh quang vô thượng của Tiên đế cùng Hoàng đế hiện tại!
Cứ như vậy, Hứa gia phía sau bà ta đâu còn có thể có nơi dừng chân nào!
Tóm lại, chuyện Hạng Tình vào cung này, bà ta là tuyệt đối sẽ không đồng ý!
Nghĩ vậy, mắt phượng của Thái hậu bà ta chợt nheo lại, trực tiếp vỗ bàn một cái, “Ai gia mặc kệ Hạng Tình hay không Hạng Tình gì đó, tóm lại, trong một tháng, ai gia nhất định phải tổ chức đại điển tuyển phi của Hoằng Nhi!”
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)