Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
"Ngươi có quyền lợi đặt câu hỏi với trẫm?"
Vũ Văn Hoằng không kiên nhẫn mà trợn trắng mắt, quay mặt sang hướng khác, từ chối nhìn nàng.
Dừng một chút. Nói ra kế hoạch của mình.
...
"...Tóm lại, 5 ngày sau là điển lễ phong phi, ngươi làm theo kế hoạch của trẫm, không được có một chút sai lầm nào, cũng không được báo cho bất luận kẻ nào, kể cả mẫu hậu."
Hắn ta nói xong, mắt nhíu lại, khóe miệng hơi cong, "Nếu không trẫm sẽ làm ngươi lập tức nếm thử mùi vị của 'Cực Lạc Đan' nổi tiếng không kém Ngũ Tuyệt Tán, hiểu?"
"..."
Mộ Dung Huyên...không rõ.
Nàng kinh ngạc, hít sâu mấy hơi, có chút lo lắng mà lẩm bẩm, "Cực Lạc Đan là cái gì..."
Giọng nói mới vừa phát ra, chỉ thấy Vũ Văn Hoằng cười nhẹ, lấy ra một thứ giống như là lá cây từ bên hông, đặt bên miệng thổi nhẹ.
Nghe được tiếng còi kia, Mộ Dung Huyên bỗng nhiên cảm giác được một làn sóng nhiệt thổi quét đến, làm nàng trong nháy mắt thấy hoa mắt chóng mặt.
Đồng thời cũng hiểu rõ thứ này rốt cuộc là thứ gì.
Trong lòng thoáng chốc dâng lên một chút tuyệt vọng.
Nhưng mà dường như Vũ Văn Hoằng cũng không có ý định đối phó nàng ngay lập tức.
Hắn ta lại thôi lá cây một tiếng, Mộ Dung Huyên cảm giác được làn sóng nhiệt kia lập tức nhanh chóng biến mất, nàng khôi phục bình thường.
Nhưng hai hàng nước mắt trong suốt lại không kìm được mà rơi xuống, nhỏ giọt ở trên giường hỉ đỏ thẫm thêu hoa văn long phượng.
Đôi tay run rẩy mà nắm chặt.
Vì sao...
Vũ Văn Hoằng nghiêng mắt liếc nhìn nàng, đáy mắt cuối cùng xẹt qua một chút không đành lòng.
Rồi lại nhanh chóng bị thù hận thay thế được.
Hắn lạnh lùng mở miệng: "Sau khi mọi chuyện thành công, trẫm sẽ không lấy mạng của ngươi, trẫm sẽ tuyên bố Hoàng hậu mất sớm, cũng cho ngươi một cái thân phận mới."
"Đến lúc đó ngươi xuất cung sống cuộc sống của riêng mình đi."
Nói xong hắn ta cũng không ở lại lâu, phất tay áo rời đi.
Để lại Mộ Dung Huyên hồn bay phách lạc nằm tê liệt ở trên giường.
A.
Làm ra chuyện như vậy, cho dù Vũ Văn Hoằng hắn ta không lấy tính mạng của nàng, thì Mộ Dung gia của nàng cũng sẽ bị người trong thiên hạ chế giễu chê cười.
Chưa kể đến lúc đó Thái hậu cũng sẽ không tha cho nàng.
Dù sao cũng chết.
Đúng không.
Mộ Dung Huyên cười lạnh.
Ngược lại ngồi thẳng người, từ từ mở bàn tay vẫn luôn nắm chặt, nhìn thuốc viên nhỏ mà Hạng Tinh cho.
Trong lúc hoảng hốt, tiểu cô nương kia ánh mắt tinh khiết vô hại lại chân thành giống như tái hiện trước mắt nàng.
Mộ Dung Huyên hơi hoảng, cảm thấy rùng mình.
Trực tiếp nuốt thuốc viên nhỏ vào bụng.
Chuyện tới hiện giờ chỉ có thể đánh cuộc một phen như vậy.
...
Một bên khác, Hạng Tinh vận dụng khinh công mới vừa học được, thuận lợi chuồn ra khỏi cung điện của Hoàng hậu.
Mới vừa rồi vì hoàn thành nhiệm vụ mà trên hỉ yến nàng cũng chưa bao nhiêu, chuẩn bị lén xuyên qua Ngự Hoa Viên, chạy vào Ngự Thiện Phòng tiếp tục ăn...
Kết quả còn chưa tiến vào Ngự Hoa Viên đã bị vị Hoàng thúc nào đó sớm đã chờ lâu ở đây ôm lại.
"Nàng học khinh công xong lá gan nàng cũng to ra nhỉ, ngay cả hoàng cung cũng dám xông vào đúng không..."
Hơi thở mát lạnh thoải mái phất bên tai, tiếng chế giễu trầm thấp, nam nhân ôm được nàng, nhanh chóng ngồi xổm trong bụi cây nào đó ở Ngự Hoa Viên.
Hạng Tinh còn chưa phản ứng lại đã chợt nghe thấy cách đó chưa đến mười thước, truyền đến từng tiếng giẫm chận tại chỗ đều đều.
Dưới ánh trăng tròn ngày mười lăm, chỉ thấy một đội cấm vệ quân cầm đèn cung đình, vội vàng đi tuần tra.
Nàng nhanh chóng ngừng thở, cũng tiện tay che miệng của nam nhân bên tai lại.
Nam nhân lại cười nhẹ kéo tay nhỏ của nàng ra.
Chợt thò mặt qua, mặc sức che cánh môi hồng mềm mại lại.
...
Vẫn luôn lưu luyến đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của cấm vệ quân, mới không nỡ rời mà buông ra.
Mắt côi sắc trêu ghẹo nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa đang ngượng ngùng kia: "Làm vậy không phải càng có hiệu quả sao."
"..."
Hạng Tinh mất tự nhiên mà đấm đầu vai nam nhân.
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)