Ăn cơm xong, hai người nghiên cứu về vấn đề quét bản sao.
Thẩm Thu Nguyệt vắt óc cố gắng nhớ lại cốt truyện, “Tôi nhớ tiếp theo là sắp sinh nhật 60 tuổi của ông Cố, tôi chính là bên trong nhìn thấy em gái cùng cha khác mẹ của tôi, sau đó tôi giả vờ là bạn chị gái của cô ta rồi nói chuyện với cô ta, phát hiện người này thật sự sen trắng tim đen, sau đó nghi ngờ cô ta có liên quan đến cái chết của bản thân, vì vậy bắt đầu điều tra”.
Sen trắng tim đen? Cố Đật Thần chau mày, thật sự không hiểu từ lạ này có nghĩa là gì.
Nhìn ra được vẻ nghi ngờ của anh, Thẩm Thu Nguyệt mở miệng giải thích, “Sen trắng tim đen là hình dung một người bên ngoài rất vô hai, nhìn bên trong tim thì đen tối lại nham hiểm”.
“Vậy em gái cùng cha khác mẹ của cô là có chuyện gì?’ Cố Đật Thần hỏi cô.
Thẩm Thu Nguyệt bắt đầu giới thiệu cốt truyện: “Cái này nói ra thì dài, tôi nói lại từ đầu với anh, nữ chính là tôi, linh hồn là Lâm Diệu Tử đã chết, nữ phụ là em gái tôi Lâm Hòa Di, tôi nói qua trước gia đình của Lâm Diệu Tử, là như vậy, cha của Lâm Diệu Tử, xuất thân là nông thôn, là một doanh nghiệp tay trắng làm nên sự nghiệp, mặc dù không giống với nhà họ Thẩm và nhà họ Cố giàu có như vậy, nhưng tính ra cũng có tài sản, mẹ và cha của Lâm Diệu Tử tình cảm rất tốt, nhưng cha có một cô bạn gái trước là Mai Trúc Mã, cũng chính là mẹ ruột của Lâm Hòa Di, mẹ của cô ta cũng là tim đen sen trắng, nhân lúc cha của Lâm Diệu Tử uống say trèo lên giường, sinh ra Lâm Hòa Di dựa hoàn toàn vào nhà họ Lâm, nhiều năm qua hai nhà như vậy lúng ta lúng túng sống như vậy với nhau”.
“Sau đó?” Mặc dù Thẩm Thu Nguyệt nói lộn xộn, nhưng Cố Đật Thần cũng cơ bản hiểu được gia đình cô bây giờ.
“Sau đó cha của Lâm Diệu Tử bệnh chết, hai mẹ con Lâm Hòa Di hy vọng chiếm được tài sản nhà họ Lâm, nên trù tính dựng vụ tai nạn xe hại chết Lâm Diệu Tử và mẹ của cô ấy”. Nói đến đây cô tức giận đập bàn, “Vì vậy tôi cần trả thù hai người họ!”
“Trả thù như thế nào?” Cố Đật Thần khong hiểu quy tắc của tiểu thuyết ngôn tình, vì vậy anh cũng không đoán được cách thức trả thù.
Thẩm Thu Nguyệt trôi chảy trả lời: “Tất nhiên là để tìm ra bằng chứng về việc họ bị hại và tống họ vào tù!”
Lại là cách thức bình thường như vậy? Cố Đật Thần đùa nói: “Tôi rằng cách trả thù của cô là tìm xe tống chết hai người họ”.
Thẩm Thu Nguyệt bị suy nghĩ của anh làm cho sửng sốt”. Sếp Cố sao lại có suy nghĩ như vậy, bây giờ là xã hội pháp chế, cố ý giết người sẽ bị tống vào tù, mặc dù là tiểu thuyết, nhưng cũng phải tuân thủ pháp luật”.
“Vậy tiểu thuyết của cô sao có thể tìm ra chứng cứ?” Cố Đật Thần tương đối quan tâm cốt truyện tiếp theo.
Thẩm Thu Nguyệt nói thẳng, “Tai nạn của xe Lâm Diệu Tử với xe tải cũ, chủ xe của chiếc xe tải cũ này đã trốn ra nước ngoài, nếu như có thể tìm được chủ xe trước đây bán xe thì nhất định có thể phá án”.
“Chủ xe trước đây ở đâu? Sao có thể tìm được ông ta?” Cố Đật Thần tiếp tục hỏi cô.
“Haizz.” Thẩm Thu Nguyệt thở dài một hơi, hai tay ôm mặt, đau khổ nói: “Tiểu thuyết của tôi viết đến đây thì tạm dừng, phía sau tìm chứng cứ như thế nào tôi cũng không biết”.
Sao chổ quan trọng thì đứt xích rồi, Cố Đật Thần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô.
Cố Đật Thần nhìn chăm như vậy, Thẩm Thu Nguyệt sợ hãi rụt cổ lại, áy náy nói: “Tôi cũng muốn như vậy, sếp Cố, xin lỗi”. Cô chân thành xin lỗi, “Tôi xin thề, đợi tôi trở về thế giới hiện thực sẽ cố gắng làm việc, không lười biếng, anh nếu như tức giận có thể trừ tiền lương của tôi, anh trừ 5 năm.......3 năm........1 năm tiền lương là được rồi”.
Cố Đật Thần:.........