Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 100




Edit: LoBe

___

Bên ngoài cửa bệnh viện, phóng viên đang phỏng vấn fans. Fans khóc rối tinh rối mù. Người không biết còn tưởng bọn họ đi phúng viếng.

Đột nhiên fans nhìn nhìn thấy một chiếc xe hơi đen dài chậm rãi dừng ngay trước của bệnh viện, bảo tiêu nhanh chóng đi xuống. Fans lập tức nhận ra là xe của Tần Quy Vân.

Ánh mắt phóng viên cũng sáng lên, lập tức chuẩn bị tiến tới thu thập tin tức. Ai có thể cướp được bức ảnh đầu tiên lúc Tần Quy Vân bước ra khỏi cửa bệnh viện, đều có thể kiếm một khoản lớn.

Một đống máy quay phim hướng về phía của. Bọn họ sợ bỏ lỡ Tần ảnh đế.

Mà fans giống như cá bị thiếu ô xi, liều mạng rướn người lên. Đột nhiên có người hét lên một câu.

"Tần ảnh đế tới."

"Cái gì, Tần thiếu tới, mau chụp!"

Mà một đống phóng viên cũng sôi nổi đưa microphone ra phía trước, bắt đầu lớn tiếng hỏi chuyện.

"Tần thiếu nghe nói anh bị bỏng ở mặt, xin hỏi đối với sự nghiệp diễn xuất sau này của anh có bị ảnh hưởng gì lớn không?"

"Trong hiện trường hỏa hoạn, lúc sắp chết anh nhớ tới ai?"

"Fans của anh sửa thành Vân Bàn, khẩu hiệu cùng vì đó mà thay đổi. Vân bàn vân bàn, chứa đựng tình cảm đối với anh, anh cảm thấy cái tên này như thế nào?"

Lật Manh căn bản không ngờ tới ngoài cửa lại có nhiều người như vậy. Hơn nữa những người này vừa nhìn thấy có người đi ra, kích động y hệt phục vụ lâu ngày chưa có khách vậy.

Đèn flash, máy quay, microphone.

Âm thanh ồn ào, tiếng hỏi chuyện, tiếng rống giận.

Mọi người nhanh chóng phản ứng, nháy mắt giống như lúc chợ bán thức ăn tan phiên, đồng loạt yên tĩnh nhìn cô.

Ánh mắt nhanh chóng tắt ngúm như bóng đèn hỏng.

Sau khi hình ảnh rõ ràng, người đứng ở cửa lại là thiếu nữ tinh tế đơn bạc, cô đội mũ lưỡi trai lớn, hơi hơi ngửa đầu, lộ ra đường nét tinh xảo của cằm, còn có đôi môi hồng nhuận phấn nộn, vẻ mặt bình tĩnh.

Có phóng viên nhanh miệng hỏi: "Tần ảnh đế đâu rồi?"

Lật Manh nhìn thoáng qua đám người đen nghìn nghịt, cô còn gặp qua trường hợp đáng sợ hơn thế này cơ. Cho nên cô không sợ.

Lật Manh duỗi tay cầm vành mũ ấn xuống, tay áo rộng thùng thình rơi xuống khuỷu tay, đàu ngón tay trắng nõn xinh đẹp nắm chặt mép mũ.

Thanh âm cô bình tĩnh, "Tần ảnh đế? Không quen biết."

Nói xong, Lật Manh bình tĩnh cúi đầu, muốn đi về phía trước.

Lời nói này của cô, quả thực đã hù không ít người. Bọn họ đều tin rằng Lật Manh là qua đường. Vừa muốn tạo cho cô một con đường nhỏ, giúp cô rời đi.

Cửa lại xuất hiện một thân ảnh thon dài, thanh niên đạm mạc trầm ổn nhìn lướt qua bốn phía. Tư thái ưu nhã tự nhiên, gương mặt tinh xảo dưới vô số ánh đèn flash, càng thêm hoàn mỹ.

Giống như không hề để ý có nhiều người đang quan sát. Tần Quy Vân nhìn thiếu nữ muốn trốn, ánh mắt đạm bạc tối đi vài phần, sau đó nhanh chóng bước tới.

Lật Manh mắt thấy bản thân sắp ra khỏi đám người. Đột nhiên cánh tay bị giữ lại, sau đó cả người tiếp xúc với lồng ngực ấm áp, ót cô chạm vào xương quai xanh người đó, có chút phát ngốc.

Không đợi cô giãy giụa, thân thể ưu nhã đạm mạc của ảnh đế hơi cong xuống, dùng hai tay vòng qua người cô, ôm trọn của hai tay cùng người cô vào trong ngực.

Đây là một loại phương thức ôm bá đạo không cho phép cự tuyệt.

Chẳng cần dùng lực quá lớn, cũng có thể khiến một người không thể thoát nổi. 

Tất cả mọi người đều an tĩnh, dùng ánh mắt quỷ dị  nhìn một màn không thể tưởng tượng trước mắt. Sau đó đám người nhanh chóng phản ứng lại, vừa muốn chen lên đoạt tin tức. Bảo tiêu đã nhanh chóng đi tới vây quanh Tần Quy Vân và Lật Manh, vô cùng chuyên nghiệp ngăn chặn mọi người tiến lại.

Tần Quy Vân cảm nhận được thân thể cô có chút cứng đờ, vẻ mặt anh bình tĩnh, ánh mắt thanh lãnh như cũ. Giống như không biết chính mình vừa làm chuyện gì khiến người khác khiếp sợ.

Lật Manh cảm thấy, cẩu nam chủ còn sợ cốt truyện chưa đủ nát. Nếu như để nữ chủ thấy thì sao? Ấn tượng đầu tiên sẽ bị hủy. Như vậy nam nữ chủ làm sao có thể nhất kiến chung tình được nữa.

Cô cảm thấy bản thân nên biểu lộ sự phẫn nộ, hung dữ quay đầu, mặt than nói: "Buông tôi ra."

Tần Quy Vân cúi đầu, lông mi rũ xuống một nửa, ánh mắt thâm trầm.

Tần Quy Vân nhìn cô đang cố sức ngửa đầu trừng anh, mũ che đi vầng trán, trong con ngươi đen nháy chỉ có gương mặt anh.

Cái này... có chút hung dữ?

Tần Quy Vân trầm mặc nhìn một hồi, khóe môi khẽ cong, không nhanh không chậm tiến sát người cô hơn. 

Từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy anh đã nhập cả người cô vào ngực mình. Trên người thanh niên có hơi thở mát lạnh cùng với mùi thuốc, kết hợp lại lại tựa như một loại hương vị say người.

Môi mỏng của anh cọ sát bên tai cô, thấp giọng nói: "Nắm tay tôi."

Lật Manh chỉ cảm thấy giọng nói trầm khàn của anh, xẹt qua lỗ tai, tê dại vô cùng.

"Nếu không, tôi sẽ hôn em."

___

Be: Dạo gần đây tôi áp lực quá. Nhiều thứ xảy ra khiến tôi không biết mình là ai, phải làm gì và phải tin vào điều gì. Người ta nói tôi khôn khéo, thực ra tôi cũng chỉ là một con người không hơn không kém, khi phải đưa ra một lựa chọn, tôi đều không muốn. Tôi ích kỷ tới nỗi muốn cả hai. Có lẽ chương này xong, một thời gian sau tôi mới quay lại. Xin lỗi mọi người rất nhiều.