Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 136




Edit: Y Song 

Beta: LoBe

___

Bàn tay ấm áp có chút ẩm ướt khẩn trương. Cho dù đã kìm nén, nhưng vẫn có thể nghe được sự run rẩy trong lời nói. Tần Quy Vân đứng ở sau lưng thiếu nữ, ánh mắt đen nhánh, môi mỏng mím chặt. Anh rũ mắt nhìn chằm chằm sườn mặt thờ ơ của Lật Manh, hô hấp hơi ngừng một chút, giống như đang chờ đợi phán định sống chết.

Vẫn...... Không được sao?

Chắc là anh nên cố gắng hơn, cố gắng đến khi không cố được nữa —— không ngừng cố gắng.

Cái ý nghĩ miệt mài này vừa mới nhảy ra, tay mình đột nhiên đã bị ném ra. Tần Quy Vân sửng sốt, phản ứng trở lại, ánh mắt ám trầm vài phần, ngón tay nhịn không được nắm chặt. Sau đó anh chậm rãi nâng mắt lên, không đợi lộ ra vẻ mặt hung ác hắc ám của mình. Một bàn tay đã hung tợn nắm chặt cổ áo chưa cài xong của anh, đột nhiên nhân lúc anh không kịp đề phòng lôi kéo é anh cúi người.

Tần Quy Vân chớp chớp mắt, trên gương mặt thanh tuấn xinh đẹp xuất hiện một tia cảm xúc mờ mịt. 

Lại nhìn thấy thiếu nữ trước mắt, gương mặt trắng như bột nếp đặc biệt nghiêm túc, đuôi mắt bị loại biểu cảm căng chặt này kéo thẳng một chút, nhiều hơn vài tia sát ý. Cô gắt gao mím đôi môi đỏ bừng, trầm mặc nhìn chằm chằm Tần Quy Vân.

Đột nhiên Lật Manh đẩy Tần Quy Vân lên giường. Thanh niên có chút dại ra, bị cô đẩy ngã lên đệm. Trên cái chăn hoa mới tinh, thiếu nữ trực tiếp ngồi trên eo anh, kéo quần áo anh ra, lộ ra nửa người trên thon gầy lại xinh đẹp.

Dưới đèn mờ nhạt.

Thanh niên khẽ nheo mắt, cuối cùng mới phản ứng lại. Môi mỏng anh cong lên, ánh mắt ám trầm, nhiều thêm vài tia nhiệt lượng nóng rực.

Tần Quy Vân vừa định đứng dậy đảo khách thành chủ. Lại phát hiện áo bị cô lôi ra phía sau, sau đó cô đè chặt phía sau lưng anh, đôi tay nhanh nhẹn trói chặt hai tay anh lại.

Tần Quy Vân sửng sốt.

Vừa muốn giãy giụa, thiếu nữ đã không cảm xúc kéo chăn hoa dày trùm lên người anh, thoáng cái đem quấn anh kín mít. Người đàn ông bị bọc thành con tằm lớn, vừa rồi còn là vẻ mặt hơi mang tà mị dụ hoặc, giờ phút này lại là vẻ mặt dại ra vô tội.  Như là không biết xảy ra chuyện gì.

Lông mi Tần Quy Vân run rẩy, vừa định nói gì đó. Lại thấy thiếu nữ đã ngồi trên người anh, gương mặt trắng mềm như sữa bò, chậm rãi nhiễm hồng. Ngón tay cô khẩn trương nắm chặt cái chăn đang bọc anh, im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm anh.

Âm thanh Tần Quy Vân khàn khàn vang lên, "Tiểu Manh?"

Lật Manh lập tức duỗi tay đang nắm chăn lên, che miệng anh. Sau đó cô lạnh như băng nói: "Đừng nhúc nhích, đừng hé răng."

Cô nhịn không được.

Sắc đẹp muốn mệnh.

Chỉ có thể đem khống chế ngọn nguồn của cám dỗ.

Cô vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú đôi mắt xinh đẹp của anh, hô hấp dần dần nặng hơn, cuối cùng Lật Manh rũ mắt, ậm ờ nói.

"Làm fan của một mình anh...... Ừm."

Tần Quy Vân chớp mắt, buồn bực hừ một tiếng, "Ừm?"

Thiếu nữ chậm rãi cúi người, khuôn mặt nhỏ trắng nõn xuất hiện một tia thần sắc nghiêm túc, khi môi cũng sắp chạm tới gương mặt anh, lại đột nhiên dừng lại. Lông mi cô nửa rũ, hô hấp có thêm chút cảm giác nóng bỏng, giọng nói khẽ run: 

"Có thể, chỉ làm fan một mình anh, còn lại...... để tôi suy nghĩ sau."

Nói xong, cô chuyển môi qua hôn mặt anh, sau đó cả người bò dựa vào trước ngực anh. Cách một lớp chăn, vẫn có thể nghe được ở ngực nam nhân, tiếng tim đập kịch liệt. Lật Manh không tiếng động ôm Tần Quy Vân, sắc mặt chôn ở trên chăn, sắc mặt lặng lẽ đỏ rực.

Tần Quy Vân trầm mặc một lúc, mới khẽ ngẩng đầu, mái tóc dài của thiếu nữ tán loạn rơi trên chăn, hơi cọ vào sườn mặt anh. Có mùi dầu gội thơm dịu lại còn mềm mại.

Tần Quy Vân híp mắt, cuối cùng không tiếng động gợi lên một nụ cười vui vẻ. Sau đó anh khẽ mở môi mỏng, âm thanh xuyên thấu qua chăn có chút khó chịu, cũng nhiều thêm vài tia tà mị quyến zũ chậm rãi lướt qua màng tai thiếu nữ.

"Muốn ký tên sao? Chỉ dành cho fan duy nhất."

Thiếu nữ không hé răng, như đang cố gắng chống cự tiểu yêu tinh mê hoặc nhân tâm. 

Nam nhân than nhẹ một tiếng, giống như rên rỉ.

"Còn có cơ thể anh, chỗ nào cũng là của em."

Rốt cuộc thiếu nữ cũng ngẩng đầu, làn da trắng mềm của cô đã đỏ ửng. Ánh mắt Tần Quy Vân sâu thẩm, mắt đuôi hơi xếch, xinh đẹp đến không thể tưởng tượng. Lật Manh nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, mới như lâm đại địch kéo chăn trùm lên mặt anh.

Sau đó cô tiếp tục ôm anh, yên lặng kiềm chế tính sói của mình.

Chỉ chốc lát sau, người đàn ông rốt cuộc hé răng, âm thanh buồn bực hờn dỗi, "Thở không nổi, mưu sát chồng."

Lật Manh: "......"

___

Be: Hotsearch: Hôm nay Tần Lật có rải cẩu lương không?