Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 143




Edit: Na

Beta: LoBe

___

#01#

"Cha mẹ con ly hôn, một người ra nước ngoài phát triển thị trường, một người sang Châu Âu tái giá."

Thời điểm nghe câu nói đó, Tần Quy Vân mới bảy tuổi. Cậu bé ngồi trên chiếc ghế ăn, chân còn không chạm đất, trên khuôn mặt trắng mềm không có lấy một tia cảm xúc, môi mỏng khẽ mím lại.

Ánh mắt cậu bình thản nhìn ông nội, âm thanh mềm mại nhưng ngữ khí lại không hề có một tia gợn sóng: "Đây là chuyện của bọn họ, để bọn họ tự quyết định đi."

Ông nội cũng vô cùng lạnh nhạt: "Ông cũng rất bận, về sau sẽ có nhóm bảo mẫu đặc biệt đến phụ trách sinh hoạt của con, có việc gì thì gọi cho ông."

Sau khi nói lời này xong, ông xoay người đi, nhân viên ở đứng sau lưng Tần lão gia cũng lạnh nhạt đi theo. Chỉ còn lại một mình Tần Quy Vân ngồi ở đó nhìn bàn ăn rộng lớn. Cậu bé đạm mạc rũ mắt nhìn đồ ăn trên bàn. Rất lâu sau, Tần Quy Vân đột nhiên giơ đôi tay trắng nõn, lạnh lùng hất cả bàn ăn xuống đất. Âm thanh đổ vỡ vang lên.

Cuối cùng trong không gian yên tĩnh đáng sợ này cũng có cảm giác náo nhiệt rồi.

Tất cả đều đi đi, dù sao cậu cũng không quan tâm.

___

Cả giới giải trí đều ngăn nắp lượng lệ. Fans của Tần Quy Vân càng ngày càng đông. Cũng ngày càng nhiều lời khen dành cho anh. Nhưng đối với Tần gia đều chẳng có gì quan trọng. Thậm chí Tần Quy Vân cũng biết, mấy cái danh hiệu ảnh đế ấy căn bản cũng không đáng tiền.

Tần Quy Vân càng dành nhiều thời gian hơn để phát triển Tần thị. Nhưng dù bận rộn như vậy, anh vẫn tiếp tục tham gia sản xuất phim điện ảnh. Bởi vì sẽ rất... náo nhiệt.

Trong nhà lạnh lẽo, chỉ có giới giải trí mới khiến Tần Quy Vân cảm nhận được chút náo nhiệt. Thỉnh thoảng Tần Quy Vân cũng dành thời gian lên Weibo đọc những lời khen của người hâm mộ. Tuy đều là người xa lạ nhưng so với cha mẹ ông nội họ hàng trong gia đình thì vẫn cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

Như vậy cũng tốt. - Tần Quy Vân lạnh lùng nghĩ. Tần Quy Vân hắn không cần nhà. Hắn cũng có người thích, tuy rằng chỉ là một đám người xa lạ chưa từng gặp mặt.

#02#

Hương vị của máu loãng khiến người ta buồn nôn. Tần Quy Vân cuộn tròn trên mặt đất, trên lông mi mảnh dài cũng dính vài vết máu, dây thừng trên cổ tay bị mảnh vỡ của kính chậm chạp cưa đứt một nửa.

Anh đã ở cùng cái xác chết kia được hai ngày. Nhớ đến hai ngày trước, người đại diện đột nhiên xin từ chức. Cô ta là người đại diện theo anh khá lâu rồi, rất nhiệt tình. Tần Quy Vân không thích sự nhiệt tình này, nhưng mọi việc cô ta đều xử lý tốt nên anh cũng không đuổi cô ta. Cho đến khi Tần Quy Vân cảm thấy đối phương có vẻ càng ngày càng được nước làm tới. Không chỉ trong công việc, dường như cô ta còn có tư tâm muốn bước vào cuộc sống của anh.

Công việc và cuộc sống của Tần Quy Vân đều tách biệt rõ ràng. Ai cũng đừng vọng tưởng bước vào cuộc đời anh. Vì vậy khiến Tần Quy Vân sinh ra cảm giác chán ghét.

Thời điểm Tần Quy Vân muốn thông báo đổi người đại diện thì cô ta đột nhiên chủ động xin từ chức. Cô ta rời đi với vẻ mặt cuồng nhiệt nói:

"Tôi là fan của anh, Tần thiếu, có thể ở bên cạnh anh làm việc nhiều năm như vậy là vinh hạnh lớn nhất của tôi, anh mãi là tín ngưỡng của tôi."

Thỉnh thoảng trên Weibo cũng có người xa lạ nói thích mình, Tần Quy Vân coi nó là náo nhiệt. Nhưng bây giờ có người nói với Tần Quy Vân như vậy, anh sẽ cảm thấy đó là tật xấu của đối phương.

Kết quả đúng là tật xấu.

Tần Quy Vân nâng mắt nhìn thoáng qua thi thể cách đó không xa, đó là người đại diện cũ của anh.

Không phải do anh giết.

Lúc Tần Quy Vân bị bắt cóc còn tưởng rằng thứ đối phương muốn chính là tiền. Kết quả lại nhìn thấy đối phương cầm dao, quỳ xuống trước mặt anh tự sát.

Hương vị máu loãng tràn ngập khắp cả kho hàng này, đã hai ngày rồi vẫn chưa bay hết.

Tần Quy Vân bị hạ thuốc khiến cơ thể không còn sức lực, phải qua hơn một ngày thuốc mới hết tác dụng. Để lấy được mảnh kính trong góc Tần Quy Vân đã phải bò một quãng đường rất dài, kết quả dính phải vết máu trên mặt đất.

Dù biết dùng con dao cắm trên thi thể kia tốt hơn, nhưng Tần Quy Vân không lấy nó.

Vì chán ghét.

Tần Quy Vân dùng hết một tia sức lực cuối cùng mới cắt đứt được dây thừng, nhưng lại phát hiện ra căn phòng này đã bị khóa. Cửa đã bị khóa từ bên ngoài, cửa sổ bị chắn bởi mấy thanh sắt.

Chỉ có một chút ánh sáng mặt trời từ khe cửa sổ tiến vào.

Tần Quy Vân cuộn tròn trong góc tối, nhớ đến ánh mắt điên cuồng của người đại diện trước khi chết kia.

"Sau khi em chết, nơi này chỉ còn lại mình anh, khi đói sẽ không có nước uống, không có thức ăn, thứ duy nhất có thể ăn chỉ có em."

Tần Quy Vân nghĩ đến lời đó, liền cảm thấy...... Thế giới này sao lại có những chuyện ghê tởm như vậy. Vậy mà có người điên cuồng hâm mộ người khác tới nỗi muốn biến thành thức ăn của người đó

Tần Quy Vân tất nhiên không chạm vào thi thể kia. Anh ở đây ba ngày, bị mất nước nghiêm trọng, lúc cơ thể không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng cũng có cứu trợ.

Chuyện này bị Tần thị áp xuống, không có bất kì tin tức gì.

Lúc ở bệnh viện, chỉ có duy nhất Tần lão gia tới thăm anh, trông ông có vẻ như già đi vài tuổi.

"Lần sau, ra ngoài nhớ mang theo vệ sĩ, đừng khiến người khác lo lắng."

Tần Quy Vân thờ ơ mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo mà trống rỗng, sau đó rốt cuộc anh cũng chậm chạp phản ứng trở về.

Đây là lo lắng cho mình sao?

Tần Quy Vân miễn cưỡng nâng khóe miệng một chút, nhưng lại phát hiện chính mình không cười nổi.

#03#

Tần Quy Vân rất nhanh khôi phục lại bình thường, nhưng anh phát hiện bản thân có vài điều bất ổn. Mỗi lần nhìn thấy chữ fans đều có phản xạ buồn nôn. Nhìn thấy máu, liền cảm thấy chóng mặt. Thậm chí là...... Anh đối với tất cả mọi người, đều bắt đầu không có bất kì cảm xúc dao động nào.

Thế giới của anh giống như hoàn toàn tĩnh lặng.

Tất cả náo nhiệt đều không có liên quan gì với anh. Làm việc như bình thường, ăn cơm như bình thường, ngủ như bình thường. Tất cả đều bình thường.

Nhưng làm việc không có một chút nhiệt tình. Ăn cơm không có tư vị gì. Ngủ cũng thường xuyên mất ngủ, hai mắt mở to đến tận bình minh.

Dần dần, Tần Quy Vân đối người khác thân mật cũng không vượt qua quan hệ xã giao, đều là trạng thái thờ ơ lạnh nhạt. Giống như thế giới của anh bị ngăn cách với mọi người bởi một màn kính trong suốt.

Không can thiệp mọi chuyện của nhau.

Anh cười, là cười khách khí giả tạo. Anh nói chuyện, đều là công việc.

Giang Nghiêm là người đại diện Tần Quy Vân tự tay tuyển. Ánh mắt Tần Quy Vân lạnh lùng đánh giá người đại diện này, giọng nói bình tĩnh.

"Anh là fan của tôi à?"

Giang Nghiêm quy củ lịch sự cười: "Tôi không phải, Tần thiếu."

Câu này khiến anh ta được ở lại.

Tần Quy Vân chưa từng nghĩ bản thân sẽ ở trong giới giải trí bao lâu. Nhưng do việc phát triển giới giải trí của Tần thị, anh phải ở lại xử lý chút việc cho công ty. Khoảng hai ba năm sau, khi giải quyết xong mọi chuyện, anh có thể rời khỏi nơi này.

Đã qua ba năm kể từ khi xảy ra chuyện.

Ngày nọ ông nội anh đột nhiên bị bệnh nặng, ông già khắc nghiệt lạnh nhạt này có vẻ sắp gần đất xa trời. Tần Quy Vân cho rằng ông sẽ không qua khỏi. Kết quả một khoảng thời gian sau, Tần lão gia sống lại với tinh thần đầy sức sống.

Từ trước đến nay đều là lão nhân cư xử lạnh lùng, lại đột nhiên dùng ánh mắt dịu dàng, vẻ mặt tràn đầy niềm vui nhìn Tần Quy Vân.

"Ông đã tìm được cháu gái của người yêu mình, nó là fan con, nguyện vọng duy nhất là muốn gả cho con, con chuẩn bị nhanh lên một chút."

Ánh mắt Tần Quy Vân lạnh lẽo, lông mi khẽ rũ, thanh âm bình thản: "Chuẩn bị cái gì?"

Tần lão gia: "Cưới nó a."

Tần Quy Vân: "......"

#04#

Thật nóng. Mọi thứ trước mắt đều mơ hồ không rõ. Tần Quy Vân chậm rãi chớp mắt, loay hoay suy nghĩ tự hỏi chính mình đã xảy ra chuyện gì. Hình như là cùng ông nội ăn một bữa cơm sau đó liền không nhớ gì nữa.

Về sau nếu không phải nước do người đại diện đưa tới thì không thể uống, ngay cả mấy bữa tiệc của người trong nhà cũng không thể không đề phòng.

Hô hấp hỗn loạn nặng nề, một loại mùi hương thoang thoảng tươi mát mềm mại quanh quẩn ở chóp mũi.

Thật ngọt.

Lần đầu tiên Tần Quy Vân có xúc động muốn giữ lấy loại hương thơm này. Đã lâu lắm rồi cảm xúc Tần Quy Vân không hề dao động. Màn kính trong suốt, hoàn toàn bị loại hương thơm mềm mại như vị kẹo kia đánh nát.

Tim bỗng nhiên đập thình thịch.

Cả người Tần Quy Vân đầy hơi ẩm, là mồ hôi, thậm chí lông mi cũng bị hơi nước dính lấy. Dưới ánh đèn mờ nhạt, Tần Quy Vân nhìn thấy thiếu nữ có đôi mắt to tròn như một con mèo nhỏ, bình tĩnh chăm chú nhìn anh.

Tần Quy Vân cũng ngơ ngác nhìn cô.

Sau đó anh liền nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Thế giới an tĩnh chết chóc, bắt đầu mở ra cánh cửa nặng nề, lạnh lẽo như muốn hoan nghênh cô đi vào.

Lần đầu tiên bị ôm.

Thật ấm.

Nụ hôn đầu.

Thật ngọt.

Lần đầu tiên thích một người.

Thật bất ngờ.

~~~

Be: Đọc thấy thật thương nam chính. Nam chính lại đây em xương xương