Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 52: Tận Thế - Công Chúa Nhỏ Của Nam Chủ (52)




Cv-er: Kỷ Kỷ



Edit: LoBe



___



Lật Manh sửng sốt. Môi Cố Nặc run lên, thanh âm khàn khàn ẩn nhẫn:



"Anh đau."



Không phải vậy chứ. Lật Manh dại ra. Tại sao lại nhìn thảm như thế này? Chẳng lẽ thuốc kia, là thuốc độc?



Hô hấp Cố Nặc dồn dập, cả người nóng như cái bếp lò. Anh hơi cúi đầu, môi mỏng cơ hồ sát bên môi cô. Hơi thở thiếu niên cường thế nhưng cực nóng bỏng. Thời điểm Lật Manh hô hấp, chỉ cảm thấy nhiệt ý từ cơ thể thiếu niên tỏa ra.



"Thật sự đau sao?"



Lật Manh có chút lo lắng hỏi, hay là cô hạ nhầm thuốc, hạ độc chết Cố Nặc?



Đôi mắt Cố Nặc hơi khép lạ, ánh mắt chớp chớp hàm chứa hơi nước. Thiếu niên khẽ nhíu mày, trên mặt hiện lên thống khổ nhàn nhạt. Giọng nói của anh mang theo một tia kiều khí, yếu ớt.



"Thứ em cho anh ăn, sẽ chết người."



Lật Manh nhìn chằm chằm sắc mặt thống khổ của anh, thật đúng là uống nhầm thuốc? Cố Nặc giống như mất đi sức lực, đè ở trên người cô, âm thanh của anh yếu ớt giống như con thú nhỏ bị thương.



"Nếu không nhanh chóng bình ổn, nội tạng anh sẽ nhanh chóng vỡ nát, thối rữa, máu chảy không ngừng, không thể cứu được... A, lúc đó anh sẽ chết. Tiểu Manh có thể được giải thoát rồi."



Giọng nói trầm thấp của thiếu niên tràn ngập tuyệt vọng, lại giống như tự ghét bỏ bản thân.




"Loại người không có cố nhân như anh, làm gì có ai sẽ để ý sống chết của anh đâu."



Nghe xong, cảm thấy hơi thảm. Lật Manh nhịn không được an ủi anh:



"Không sao đâu, em sẽ giúp anh..." Giúp anh tìm nữ chủ.



Lại nghe thấy Cố Nặc thảm thiết kêu lên một tiếng, ở cổ gân xanh nổi lên, mồ hôi nóng toát ra trên trán. Cả người anh run rẩy, sắc mặt trắng bệch không nhìn thấy một tia máu nào cả.



Cánh môi Cố Nặc kịch liệt run rẩy, đột nhiên từ trên môi trào ra một dòng máu. Vết máu nổi bật giữa làn da trắng bệch, vô cùng ghê người.



Lật Manh cơ hồ nhảy dựng lên, cô duỗi tay nắm cổ áo anh.




"Cố Nặc, anh làm sao vậy, em lập tức gọi bác sỹ đến."



Cố Nặc nâng mắt, trong mắt xuất hiện một tia yếu ớt tuyệt vọng. Anh buông xuống hàng mi dài rậm, giọng nói run run:



"Tới không kịp..."



Khóe miệng thiếu niên có chứa máu, cười đến thảm thiết.



"Anh có thể hôn em không? Hôn một chút thôi. Như vậy có thể giảm bớt thống khổ."



Lật Manh do dự một chút, không gật đầu, nhưng lực giãy giụa buông lỏng không ít. Thiếu niên chậm rãi tiếp cận cô, lông mi xinh đẹp vì khẩn trương mà run rẩy. Cuối cùng hô hấp cực nóng của anh dừng lại ở môi cô, liếm liếm.



Lật Manh cũng khẩn trương, cả người cứng đờ. Thiếu niên liếm môi cô rất lâu, cảm giác này ngứa đến mức cô muốn nổi điên.




Lật Manh chần chờ hỏi: "Ổn chứ?"



Cố Nặc nhẹ giọng nỉ non: "Sẽ nhanh tốt thôi."



Lật Manh nghe thấy thế, ừm tốt lên vậy thì cố nhịn một chút.



Ngón tay thiếu niên xuyên qua gáy cô, nắm lấy dây cột tóc, dây cột tóc theo ngón tay anh rơi xuống ga giường. Thời điểm đầu ngón tay cọ qua da cô, thiếu nữ mẫn cảm mà run lên.



Giọng nói mềm mại như kẹo đường giống như làm nũng của Lật Manh vang lên.



"Anh ổn chứ?"



Thiếu niên đối diện với ánh mắt hoang mang vô tội của cô, môi mỏng khẽ nhếch tạo lên một vòng cung, trong bóng tối, đôi môi càng thêm diễm lệ như máu.



Anh nắm lấy ngón tay cô, ôn nhu sờ đầu ngón tay mềm mại. Thiếu niên nâng mắt nhìn cô, sau đó cúi đầu ngậm lấy đầu ngón tay cô. Từng chút từng chút hôn lên phía trên.



Cô vừa nghi hoặc vừa vô tội hỏi:



"Có ổn hơn chút nào không?"



Ác ma chậm rãi lộ ra nụ cười của thiên sứ, lộ ra gương mặt giả tạo yếu ớt, giọng nói yếu ớt làm nũng.



"Ừm, sẽ mau ổn thôi, nếu Tiểu Manh chủ động hôn anh một chút, thì anh... Thì anh sẽ ổn thôi."