Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 54: Tận Thế - Công Chúa Nhỏ Của Nam Chủ (54)




Edit: LoBe



___



Thiếu niên nhíu mày, lông mi run rẩy, giống như sắp tỉnh dậy. Lật Manh lập tức giống như con thú nhỏ làm sai, cứng người giả chết. Thời gian chầm chậm trôi. Cố Nặc chưa tỉnh.



Lật Manh thở ra một hơi, quyết đoán duỗi tay sờ sờ trên mặt bàn ngủ, cầm dao dọc giấy, không do dự cắt xoẹt một tiếng. Những sợi tóc đen tán loạn trong tay Cố Nặc, có vài sợi rơi xuống ga giường.



Lật Manh cuối cùng cũng xuống được giường, nhưng vừa đứng lên không nhịn được mà muốn quỳ. Đau quá đi.



Trong tiểu thuyết rất nhiều thứ là gạt người. Chỉ duy cái này là không lừa người, lần đầu quả thực rất rất đau, đau đến nỗi không muốn sống. Lật Manh hít sâu, chống đỡ cơ thể mặc quần áo. Sau đó vội vàng chạy ra ngoài, y hệt như đi chạy nạn.



Một mũi tên trúng hai con chim. Vừa có thể trốn thoát khỏi Cố Nặc, lại có thể hoàn thành nhiệm vụ, lấy được tích phân. Lật Manh rất bội phục IQ cao ngất trời của mình.





Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại. Căn phòng tối tăm khôi phục lại sự yên tĩnh lúc đầu. Tiếng bước chân của thiếu nữ chậm rãi biến mất trong không khí.



Thiếu niên đang ngủ say trên giường, đột nhiên bật người ngồi dậy. Anh dựa người vào giường, lông mi hạ xuống che khuất đi đôi mắt thâm trầm hắc ám.




Chăn rơi xuống eo Cố Nặc, ngoài cửa sổ vài tia sáng yếu ớt le lói.



Cố Nặc vươn ngón tay thon dài lấy từ ngăn tủ ra một điếu thuốc lá. Đốm lửa đỏ nổi bật trong căn phòng âm u. Càng nổi bật hơn là vết cào ám muội trên ngực thiếu niên.



Một tay Cố Nặc đặt lên trán, cười khẽ một tiếng. Không khí yêu ma đến lạ thường, thiếu niên lại càng thêm mờ ảo xinh đẹp. Anh ngửa đầu, trên mặt cũng có vết thương do móng tay thiếu nữ xoẹt qua.



Ánh mắt Cố Nặc mang theo vài tia mê ly. Thanh âm khàn khàn lại mang theo ý cười vang lên trong không gian.




"Tiểu Manh, vẫn dễ ngượng ngùng như ngày nào."



Những ký ức từng chút từng chút hiện lên. Mỗi ký ức lại là những hình ảnh về một người duy nhất.



Lần đầu tiên gặp mặt.



Tiểu Manh chui ra từ gặm bàn, trừng đôi mắt trong sáng xinh đẹp, phùng má mời Cố Nặc ăn mì. Ngày đó là ngày đen tối nhất trong cuộc đời anh. Lại cứ như vậy mà được cứu rỗi.




Cô là hầu gái của Cố gia, anh ngẫu nhiên sẽ bắt gặp bóng dáng cô chạy tới chạy lui, tóc đuôi ngựa theo động tác của cô mà lắc lư. Từ trước tới nay Lật Manh luôn trong trạng thái tinh thần phấn chấn, chỉ cần nhìn qua đã cảm nhận được ấm áp tràn tới.



Thiếu niên lạnh lùng đôi khi sẽ chăm chú dõi theo bóng dáng ấy. Thậm chí anh còn nghi ngờ mình có phải bị bệnh hay không. Sau đó, thời điểm cô chui ra từ gầm bàn, chui luôn vào tim anh.




Nếu không có tận thế, có khả năng Cố Nặc sẽ như kẻ lừa đảo, từng chút từng chút lừa nhốt cô lại.



Sau đó tận thế tới. Lúc đầu Cố Nặc cảm thấy rất phiền phức, sau đó lại phát hiện thời kỳ này có thể tùy ý giết người. Cố Nặc đột nhiên tỉnh ngộ. Lật Manh cuối cùng cũng không thể chạy thoát, bởi vì tận thế chính là một nhà giam vô tận.



Mà một người không quyền không thế như cô, chỉ có thể dựa vào anh để tồn tại. Tốt đẹp đến nhường nào.



Cố Nặc rũ mắt, dập thuốc, muốn đi tìm tiểu ngượng ngùng trở về. Cô cái gì cũng tốt. Nhưng mà quá dễ xấu hổ, thích anh cũng không dám nói, bây giờ lại chạy trốn không dám đối mặt với anh.



Đột nhiên Cố Nặc nghe được tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài chạy vào. Rất quen thuộc.