Edit: Nhiên Nhiên
Beta: LoBe
___
Nói xong, anh quay người chuẩn bị rời đi. Đột nhiên góc áo lại bị kéo lại, Tần Quy Vân dừng bước, quay mặt nhìn lại. Liền nhìn thấy đôi tay Lật Manh đang nắm lấy góc áo anh, đôi mắt trông mong nhìn, ánh mắt trong trẻo mang theo vài tia khát vọng.
Hất đổ bàn ăn đi mà aaaaaaaaaaa.
Nam nhân im lặng một lúc, lông mi đột nhiên run rẩy, tựa như nghĩ đến cái gì đó, đôi môi mỏng mím lại. Đây là người đầu tiên kêu người nấu cơm chờ anh trở về, có nên ăn một chút không?
Giống như có một chút khó xử, Tần Quy Vân duỗi tay móc cổ áo nới lỏng ra.
Sau đó không đợi Lật Manh phản ứng lại, Tần Quy Vân duỗi tay ra ấn nhẹ vào trán cô, nheo mắt nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi Lật Manh một cái.
Lật Manh: "?"
Tần Quy Vân bình tĩnh rút tay lại, giọng điệu lạnh lùng: "Tốt."
Lật Manh trừng mắt cá chết nhìn anh, tốt cái gì mà tốt? Còn việc đạp đổ bàn ăn thì sao?
Kết quả là anh bước về phía trước, bởi vì tay Lật Manh vẫn nắ chặt góc áo Tần Quy Vân nên cũng bị kéo theo. Nội tâm Lật Manh mông lung, hay chờ tới lúc ăn cơm mới đạp đổ?
Kết quả Lật Manh vừa ăn cơm vừa lén nhìn nam chủ. Liếc mãi liền phát hiện mặt Tần Quy Vân dần đỏ lên. Tức giận? Nếu tức giận thì nâng bàn ăn lên đi.
Đừng khách sáo, cứ tự nhiên làm mưa to sóng lớn.
Đến tận lúc ăn xong, Tần Quy Vân đứng dậy giao phó vài việc cho quản gia, Lật Manh vẫn trông mắt mong chờ.
Đạp đổ bàn ăn đi mà.
Kết quả sau khi nam chủ giao việc cho quản gia xong, lập tức rời đi. Khóe miệng Lật Manh giật giật, không nhịn được nuốt thêm một miếng thịt bò Kobe, nước mắt cô trào ra.
Tại sao lại không giống lẽ thường, tại sao lại khác như vậy?
Thịt bò... Ăn rất ngon.
Vốn dĩ ăn cơm xong, Lật Manh phải biết tự giác mà cút ngay. Ra chiêu không thành, vì vậy càng phải cố gắng chuẩn bị một kế hoạch càng hoàn hảo hơn. Kết quả, quản gia đi tới cười tủm tỉm:
"Phu nhân, buổi tối hôm nay hãy nghỉ tại đây."
Vẻ mặt Lật Manh bình tĩnh cự tuyệt:
"Không..."
Quản gia nhanh chóng cướp lời:
"Không có xe, taxi cũng sẽ không tới tận đây, buổi tối ở chỗ này vô cùng hẻo lánh bốn bề đều là rừng núi, còn có cả sói."
Có sói...
Lật Manh yên lặng nuốt những lời cự tuyệt xuống. Bởi vì cô cảm thấy cốt truyện có gì đó không ổn. Cũng không biết có phải là vì hệ thống không hoạt động hay không, nhiều tình tiết xảy ra không giống trong cốt truyện, sẽ có đôi khi chúng sẽ được kích hoạt khi tới gần.
Bây giờ trong đầu Lật Manh tự động xuất hiện lên cốt truyện mới.
Tình tiết hôm nay như sau.
Buổi tối nữ phụ độc ác đã cố gắng tắt đèn quyến rũ nam chủ, nhưng lại bị nam chủ ném ra ngoài, mất hết mặt mũi. Bởi vì có sói ở bên ngoài, nên bị sói đuổi theo cắn nát mông mới có thể xuống được dưới núi cầu cứu.
Sự kiện này được viết ngay bây giờ. Nhưng cá này hình như hơi khác so với cốt truyện cũ, chẳng lẽ tác giả có bản thảo khác sao? Cảm thấy càng ngày tình tiết càng máu chó.
(Be: Bà tự nghĩ ra chứ ai nghĩ? -.-) Logic của bản thảo vài ngàn chữ kia đều đem đi xào bông cải xanh rồi hả? Lật Manh không nhịn được phun tào trong lòng, thôi thì cứ nước tới đất chặn vậy. Lật Manh cười ha hả:
"Được thôi, anh Vân cũng ngủ ở chỗ này, tất nhiên là tôi cũng sẽ ngủ ở nơi đây rồi."
Quản gia lễ phép khom người lùi lại, sau đó xoay người rời đi. Đi đến chỗ rẽ, ông nhìn thấy thiếu gia đang dựa lưng vào tường, đôi mắt xinh đẹp hơi cụp xuống, yên lặng và bình tĩnh đến lạ.
Người quản gia cung kính nói:
"Phu nhân nghe nói có thể được ngủ lại ở đây, rất vui vẻ, còn nói có thể được ngủ cùng thiếu gia là tốt nhất."
Biểu hiện của Tần Quy Vân thờ ơ, im lặng một lúc mới xoay người rời đi. Quản gia cũng muốn rời đi, nhưng lại nghe thấy lời dặn dò của thiếu gia.
"Cho người chuẩn bị một chăn gối."
Quản gia vừa muốn gật đầu lại nghe thấy anh nói thêm, âm thanh trầm thấp hơn một chút:
"Đưa đến phòng của tôi."
Không đợi quản gia kịp phản ứng lại, bước chân Tần Quy Vân nhanh chóng biến mất khỏi ngã rẽ. Quản gia nở một nụ cười đầy thâm ý, xem ra nguyện vọng được ôm tôn tử của lão gia sắp thực hiện được rồi.
___
LoBe: Đang cúm nhưng hứa bão chương nên phải cố aaaa~~~ Còn 4 chương