[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 6: Lớp trưởng đại nhân cao lãnh (4)




Edit: Thiên Diệp

Beta: Ngạn Tịnh

Dường như là bởi vì lần trước đùa giỡn thơ tình họa ý quá mức, những ngày kế tiếp, Lục Nhất Lan đều không có gặp Tần Thanh.

Anh sửa giờ làm việc và nghỉ ngơi!

6 giờ rưỡi sáng, cô nằm vùng ngoài cửa, lại phát hiện người mở cửa chính là một bạn học người qua đường Đinh.

"Tô Tiểu Tiểu? Cậu tới thật sớm nha."

Lục Nhất Lan cứng đờ cười hỏi.

"Đúng vậy, tớ nhớ rõ trước kia đều là lớp trưởng mở cửa mà, sao hôm nay đổi thành cậu vậy?"

Người qua đường Đinh cười hai tiếng.

"Lớp trưởng nói gần đây trong nhà cậu ấy có chút việc, không tới sớm để mở cửa được, đúng lúc nhà tớ ở gần trường học, liền giúp mở cửa!"

Lục Nhất Lan: Cái lý do này thật... tốt.

Tần gia.

Mẹ Tần nấu cháo nhìn sang Tần Thanh.

"Con trai à, sao hôm nay con còn chưa đi đến trường học?"

"Không khí trường học gần đây..." Trong đầu Tần Thanh hiện lên bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của Tô Tiểu Tiểu, cứng đờ.

"Không tốt lắm."

"Không tốt lắm?" Mẹ Tần tiếp tục hỏi, "Thế nào gọi là không tốt lắm?"

"Lúc trước con đâu có nói kì quái như thế." Mẹ Tần dường như nhớ tới cái gì, "Từ sau khi bạn học tên là Tô Tiểu Tiểu kia thổ lộ với con, con liền... Hắc hắc hắc, nói cho mẹ, có phải hai đứa các con đang phát triển lên rồi hay không?"

"Không có."

Tần Thanh bỗng nhiên buông bút trong tay đứng lên, mẹ Tần bị doạ sợ, anh thu dọn sạch đồ trên bàn, "Con đi đến trường học."

"Không ăn bữa sáng sao?"

Tần Thanh ừ một tiếng, kéo cặp lên, "Con sẽ đến trường học ăn."

Nhìn theo hướng con trai rời đi, mẹ Tần nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Lục Nhất Lan.

Bên này Lục Nhất Lan còn đang ăn cơm nắm x2, bỗng nhiên nhận được một một cuộc điện thoại xa lạ, thấy là số vùng địa phương nên cô nghĩ nghĩ, vẫn nhấn nghe.

"Xin chào."

Câu đầu tiên chính là hỏi thăm, mẹ Tần cho Lục Nhất Lan một like an ủi, "Bạn học Tô, chào cháu.”

"?" Lục Nhất Lan ngẩn mặt ra.

"Dì là mẹ của Tần Thanh."

"Khụ khụ khụ khụ." Cơm nắm bỗng nhiên sặc trong cổ họng, Lục Nhất Lan ho khan một lúc xong, mới cầm di động chạy vội đi ra ngoài.

"Dì ạ, tại sao dì lại gọi điện thoại cho cháu vậy ạ?"

Mẹ Tần thở dài một hơi, "Gần đây hành vi cử chỉ của Tần Thanh có chút kỳ quái, dì muốn hỏi một chút, hai đứa các cháu tiến triển đến bước nào rồi?"

"......"

Mẹ ruột!

Lục Nhất Lan chỉnh lại ngôn từ một chút.

"Cháu theo đuổi cậu ấy, nhưng bây giờ vẫn chưa đuổi kịp, không biết khi nào sẽ hết tình trạng này."

"À, vậy nếu cháu sẽ ảnh hưởng đến nó thi đại học thì sao?"

Mẹ Tần nói rất nhanh, bẻ cua còn gắt như vậy, người bình thường nghe không hiểu.

Lục Nhất Lan nói, "Tần Thanh là học bá, cháu nghĩ sẽ không ảnh hưởng được cậu ấy đâu."

"Được rồi, dì đã biết, cảm ơn bạn học Tô đã phối hợp điều tra, bây giờ nó đang đến trường học, đúng rồi, nó còn chưa ăn sáng."

Lạch cạch một tiếng, điện thoại đã ngắt.

Lục Nhất Lan có chút ngốc, nhưng cô cũng hiểu được vài thông tin.

Đầu tiên, mẹ của Tần Thanh không phản đối Tần Thanh yêu sớm.

Tiếp theo, mẹ Tần đối với nàng rất có hảo cảm, cũng âm thầm ủng hộ cô theo đuổi anh.

Cuối cùng, Tần Thanh còn chưa ăn sáng, cô mua 2 cái cơm nắm đúng là không lãng phí!

Đến đúng vị trí, Lục Nhất Lan liền để cơm nắm lên bàn Tần Thanh.

Tầm 7 giờ 10 sáng, Tần Thanh đeo trên mình chiếc balo vạn năm không đổi kia vào phòng học, thấy trên bàn có cơm nắm, anh theo thường lệ nhìn lướt qua Lục Nhất Lan.

Vô công bất thụ lộc, không thân, không dính dáng.

Tần Thanh cầm lấy cơm nắm, vừa muốn trả vật về cho chủ thì chủ cũng đã nhanh chóng bay lại đây,

"Lớp trưởng cậu tới rồi! Cậu kêu tớ mang cơm nắm cho cậu, tớ không quên nha!"

"Cậu nhìn xem, nó vẫn còn ấm này!"

"......"

Chặn trước như vậy, anh còn muốn trả cơm nắm lại nhưng có vẻ bây giờ không thể trả nữa rồi.