Cánh tay hắn ôm eo cô, bàn tay nhẹ nhàng như lông chim xoa bóp nơi đó, cảm giác tê dại khi bị hắn đụng vào truyền tới não.
Lâm Tô Ngọc định tránh hắn ra nhưng cô phát hiện mình không động đậy được.
Lancelot ôm eo cô, mang cô ngồi xuống ghế. Cơ thể cô như con rối bị hắn điều khiển, theo động tác của hắn, cô ngồi trên đùi hắn mà không hề phản kháng.
Lancelot sờ tóc mái cô, dịu dàng nói: "Đừng sợ, cho dù muốn trừng phạt em, tôi cũng luyến tiếc làm tổn thương em."
Lâm Tô Ngọc nhìn thẳng vào hắn: "Bá tước Lancelot, nếu ngài không nghĩ làm tổn thương tôi thì cũng không nên xúc phạm tôi."
Lancelot mỉm cười, không để ý đến lời nói của cô mà chỉ tự hỏi: "Em biết tôi có phải không? Thật trùng hợp, tôi cũng cảm thấy tôi quen biết em."
"Tôi không biết ngài."
"Tôi vừa nhìn thấy em thì đã cảm thấy chúng ta vốn nên thân thiết như vậy." Lancelot vẫn phớt lờ lời nói của cô, hắn ép cô lại để cô gần sát hắn.
Chóp mũi hắn gần như chạm vào mũi cô. Ánh mắt màu đỏ của hắn sáng rọi, tầm mắt miêu tả từng đường nét trên khuôn mặt tinh tế của cô, cuối cùng đặt một nụ hôn lên môi cô.
"Tiểu thư Susan, có phải em nợ tôi cái gì hay không?"
"Tôi..."
Lâm Tô Ngọc mở to mắt, những lời này còn dư lại bị hắn nuốt hết vào miệng.
Một tay hắn xoa bóp eo và lưng cô, tay khác ấn sau đầu cô, khiến cô ngoan ngoãn thừa nhận sự tàn sát bừa bãi của hắn.
Hắn hấp thu mật dịch trong miệng cô, đầu lưỡi hung hăng càn quét.
Lâm Tô Ngọc nức nở, gần như không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng thì môi Lancelot cũng rời đi, cô dồn dập thở gấp, nhưng chưa kịp cảm thấy may mắn, Lancelot lại hôn lên cổ, tinh tế liếm cắn từng tấc da thịt trên người cô.
Hắn kéo chiếc váy nặng nề và phức tạp của cô lên đến thắt lưng, đồng thời đưa hai tay xuống dưới váy, ấn mông cô để nơi mềm mại kia dán vào giữa hai chân hắn.
"Tôi khó chịu, em cảm nhận được không?"
"Bá tước Lancelot, mong ngài hãy bình tĩnh lại. Ngài không thể... A..."
Hắn lại chặn cái miệng của cô lại, khẽ cắn lên môi cô như một hình phạt: "Tôi không thích em từ chối tôi."
Giọng nói của Lancelot khàn khàn, sắc đỏ trong mắt càng dày đặc. Tay hắn từ lưng quần cô đi vào, nhéo nhéo bờ mông mềm mại, ngón tay mơ hồ luồn vào khe hở giữa hai mông cô.
Lâm Tô Ngọc đỏ mắt như muốn khóc, thể chất mẫn cảm khiến lỗ nhỏ của cô đã bắt đầu ướŧ áŧ, gương mặt hồng lên dị thường, lời nói như rêи ɾỉ: "Ngài không thể làm vậy, xin ngài đấy... Ưʍ... Không được..."
Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt, cô cảm thấy một ngón tay của Lancelot đã xâm nhập vào cơ thể mình, đang đâm vào rút ra rất nhẹ nhàng.
"Tôi không thích em từ chối tôi, không được nói không với tôi." Lancelot hôn nước mắt cô, nghiêm túc cười nhẹ, "Em nhìn xem em rất thích mà, vừa ướt vừa chật, còn luôn cắn ngón tay tôi..."
"Tôi... A..." Lâm Tô Ngọc nhắm hai mắt, du͙ƈ vọиɠ gần như nuốt chửng lý trí của cô.
Lancelot trầm ngâm cười: "Trừng phạt thế này em thích sao?"
"..." Lâm Tô Ngọc cắn chặt môi không cho mình rêи ɾỉ.
"Tôi rất thích." Lancelot hôn lên vành tai cô, nhẹ giọng nói.
Cốc cốc -- bên ngoài bỗng có tiếng đập cửa, giọng nói cao vút của Anna truyền vào: "Cha, con có thể vào không? Con có việc muốn nói với người."
Cứu tinh đây rồi! Lâm Tô Ngọc nhìn cửa, cầu nguyện Lancelot có thể buông cô ra, để Anna đi vào.
Lancelot dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, giọng nói hắn trêu đùa: "Em muốn để con bé đi vào nhìn thấy dáng vẻ này của em sao?"
Trong mắt Lâm Tô Ngọc lóe lên một tia kinh ngạc: "Không!"