Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!

Chương 295




Edit: Ngọc



Beta: Oanh



---



Bên này, Diệp Thiều Hoa đã đến thành phố S.



Diệp Trinh có vẻ sống rất tốt, ở trong một ngôi biệt thự.



"Mấy người tìm phu nhân của chúng tôi?" Người mở cửa tưởng Đỗ Mạn là người bán hàng ở vỉa hè, hai đầu lông mày đầy sự châm chọc: "Chờ chút."



Người hầu nhà họ Lý đều biết phu nhân của mình không phải là một tiểu thư khuê các.



Là thiếu gia nhà họ Lý năm đó nhặt cô từ chỗ bọn buôn người về.



Nửa giờ sau, người kia dẫn ba người Diệp Thiều Hoa đi vào.



Nhà họ Lý thuộc dòng họ quan, từ cửa vào đã thấy có lính đứng gác chứng tỏ thân phận không tầm thường.



Cửa chính còn có một nhóm quân nhân trên người dính đầy máu.



Diệp Thành và Đỗ Mạn tay chân đều không biết để vào đâu.



"Thay giày." Người giúp việc nhìn đôi chân Diệp Thành dính mỡ đông và bụi đất, lớn tiếng la hét, "Đây là thảm hơn 200 vạn mà lão phu nhân mua từ nước ngoài về, bị ông giẫm bẩn làm sao bây giờ?"



Nghe được nó có giá trị 200 vạn, Diệp Thành và Đỗ Mạn vô ý thức lắc chân một cái, không biết để vào đâu.





Sợ hãi rụt rè đổi giày.



Trong nhà, người phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc quần áo dài đang đợi trên sô pha nhìn Diệp Thành, trợn tròn mắt: “Anh hai?”



Khi hai anh em tách ra, bọn họ đã ở tuổi thiếu niên rồi, cho nên nhìn không khác nhau mấy.



Nhất là Diệp Trinh Trinh, còn có mấy phần giống Diệp Thành.




Diệp Thành không quan tâm đến sự hùng vĩ của nhà họ Lý, chạy về phía Diệp Trinh đầy hào hứng, "Trinh Trinh, anh cuối cùng đã tìm thấy em! Đã hơn 20 năm, anh nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ nhìn thấy em nữa."



Đỗ Mạn nhìn bộ dáng Diệp Thành vui đến phát khóc, cũng nở nụ cười.



"Mẫn Mẫn, mau chạy tới đây, đây là cậu cả của con, nhanh, nhìn cậu cả đi." Cô gái tên Lý Mẫn nhìn trông có vẻ rất nhát gan, cẩn thận từng li từng tí nhìn Diệp Thành, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.



Không giống thiên kim tiểu thư của gia tộc cho lắm.



Diệp Thiều Hoa híp híp mắt.



Nhưng nhà họ Diệp gen vô cùng tốt, Lý Mẫn trông đẹp vô cùng.



"Được, muốn nhận thân nhân vào lúc này." Lúc này, lão thái thái ngồi trên ghế salon, sự ghét bỏ hiện rõ trên gương mặt: "Diệp Trinh Trinh, cô được lắm, dám lừa gạt tôi kết thân với mấy người nghèo này."



"Nói đi, mấy người muốn bao nhiêu tiền?" Lão thái thái thờ ơ quét mắt nhìn ba người nhà Diệp Thiều Hoa.



Hiển nhiên không đem ba vị thân thích nghèo nàn này của Diệp Trinh Trinh để vào trong lòng.




Diệp Thành xấu hổ xoa xoa đôi bàn tay: "Chúng tôi không phải đến đòi tiền, chỉ là . . ."



“Được rồi, không cho ta bộ mặt này, chẳng lẽ cô chỉ muốn kiếm tiền trước khi rời đi sao?" Lão thái thái hiển nhiên không thèm để ý tới Diệp Thành, "Tôi hỏi cô, Diệp Trinh Trinh, Lý Mẫn, cô nghĩ thông suốt chưa, có chịu ký vào giấy ly hôn không? "



Nghe được lời của lão thái thái, sắc mặt Diệp Trinh Trinh biến đổi, Lý Mẫn rụt cổ lại.



Diệp Thành sửng sốt một chút: "Em gái, làm sao vậy, em muốn ly hôn?"



"Con và Lý Khải đã kết hôn, mẹ muốn cưỡng chế con ly hôn thì phải hỏi qua ý của anh ấy trước đã!" Diệp Trinh Trinh vỗ vai trấn an Diệp Thành: "Hôm nay anh con đến đây, con không có thời gian nói với mọi người về chuyện này."



"Đã kết hôn? Đã kết hôn thì sao?" Người phụ nữ bên cạnh lão thái thái cười lạnh một tiếng, bởi vì bảo dưỡng tốt, hầu như không có dấu vết của tuổi tác trên khuôn mặt của cô ta.

Diệp Trinh Trinh hít sâu một hơi: "Các người rốt cuộc muốn thế nào?"



"Rất đơn giản, cô ly hôn với Lý Khải, sau đó rời khỏi thành phố S, vĩnh viễn không được gặp Lý Khải." Người phụ nữ nở nụ cười, "Sau đó, để con gái ở lại đây, con trai tôi coi trọng nó!"



"Cô đừng mơ tưởng!" Diệp Trinh Trinh tức giận đén mức ngực đều đau.



Thiếu gia nhà họ Vu ai lại không biết là một thằng lưu manh.



Bên ngoài truyền thông không dám đưa tin, nhưng Diệp Trinh Trinh lại biết, cái tên thiếu gia nhà họ Vu kia hại chết không biết bao nhiêu cô gái, đều bị nhà họ Vu cho giải quyết, đưa Lý Mẫn cho nhà họ Vu, không khác gì đưa Lý Mẫn vào chỗ chết.



"Cô im miệng. " Lý lão thái thái trừng mắt nhìn Diệp Trinh Trinh, "Hai mẹ con nhà cô, ở nhà họ Lý của chúng tôi ăn uống chùa nhiều năm như vậy, cống hiến một chút cho nhà họ Lý của chúng tôi thì sao."

Sau đó lại quay đầu, thân thiết nhìn về phía người phụ nữ kia, "Dì lập tức đem Mẫn Mẫn đưa đến nhà họ Vu."



Diệp Thành nghe được một chút ý tứ, hắn tức giận nói với Diệp Trinh Trinh, “Em gái à, những người này đang bắt nạt em sao? Đi, chúng ta đi báo cảnh sát."




Nghe được câu nói này của Diệp Thành.



Lão thái thái và nữ nhân nhà họ Vu kia như nghe được cái gì vui lắm.



"Báo cảnh sát? Toàn bộ cục cảnh sát thành phố S, tôi đều không để ở trong lòng, ông báo cảnh sát? Đi đi, ông xem trong cục ai sẽ để ý đến ông? Hừm.. nhiều năm rồi chưa gặp qua người khờ khạo như vậy!"



Người nhà họ Lý và nhà họ Vu cao cao tại thượng nhìn đám người Diệp Thành và Diệp Trinh Trinh, giống như đang nhìn một lũ hề.



Diệp Trinh Trinh nghe được lời của Diệp Thành, không khỏi cười khổ một tiếng: "Anh, báo cảnh sát cũng vô dụng, những người này hoàn toàn không coi pháp luật ra gì, người bình thường như chúng ta trong mắt bọn hắn chính là một bầy kiến hôi. Bọn họ thừa dịp Lý Khải đến Bắc Kinh, muốn đem Mẫn Mẫn đưa cho một kẻ cặn bã, đến lúc đó tùy tiện tìm lý do nói em không thấy đâu nữa, đối với bọn họ mà nói, làm cho một người biến mất rất dễ dàng."

Lý Mẫn thân thể run lợi hại hơn.



"Thiều Hoa có đúng không?" Diệp Trinh Trinh nhìn về phía Thiều Hoa, mặc dù thấy không rõ mặt cô, lại thấy được làn da trắng nõn tỉ mỉ của cô, biến sắc: "Anh, anh mau dẫn Thiều Hoa rời đi, những chuyện này hai người không quản được, chớ liên lụy cháu gái!"



Diệp Thiều Hoa xỏ tay vào túi quần.



Nghe được lời nói của Diệp Trinh Trinh, Thiều Hoa còn nở nụ cười, "Không thèm quan trọng pháp luật? Lợi hại như vậy sao?"



Diệp Trinh Trinh nhìn Diệp Thiều Hoa còn cười được, lại nhìn quần áo trên người Diệp Thành và Đỗ Mạn, đã biết bọn họ căn bản không hiểu rõ thế lực của những người này.



Mà lão thái thái và người phụ nữ nhà họ Vu nghe thấy được, nữ nhân ăn mặc lộng lẫy kia căn bản không nhìn Diệp Thiều Hoa và Diệp Thành, trực tiếp phân phó một câu, "Trước tiên đem Lý Mẫn cho thiếu gia. Dẫn đi đi."

Ngoài cửa hai quân nhân trực tiếp tiến vào.



Diệp Thiều Hoa nở nụ cười: "Theo tôi được biết, người nhà họ Vân cũng không lớn lối như người nhà họ Lý và họ Vu của mấy người, tôi ngược lại muốn biết, các người có phải có hậu trường gì đó ghê gớm hay không? Vân Minh ở Bắc Kinh? Hay là các người còn quen biết Bunche? Tất nhiên, những người trong liên minh sát thủ cũng phớt lờ luật pháp. Tôi sẽ không nói về Mafia. Vậy không biết mấy người thuộc thế lực nào?"